May mà cô làm việc tại Đài truyền hình nên có cách để thu thập thông tin.
Lúc nghe ngóng, cô vừa cẩn thận vừa lặng lẽ.
Trên cổng thông tin điện tử của tỉnh có đăng một bức ảnh nền xanh của anh, giữa một nhóm cán bộ lão làng và thận trọng, anh là người có tướng mạo ưa nhìn nhất, từng đảm nhiệm không ít các chức vụ vẻ vang, ngày còn làm thị trưởng anh đã có thành tựu chính trị nổi bật, từng được khen thưởng danh hiệu “ba tốt” và “hai đỏ hai ưu tú”.
Mãi không thấy người đàn ông trả lời, Hàn Trân dừng bước đứng yên tại chỗ.
Cô giơ ngón trỏ lên, nhìn anh bằng ánh mắt mong mỏi, “Chỉ một bức thôi”.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng Quý Đình Tông cũng “ừ” một tiếng, anh chọn thỏa hiệp vì không muốn khiến cô mất hứng.
Hàn Trân hân hoan khoác vai anh đi về phía cầu cảng, sau đó đưa máy ảnh cho một người qua đường nhờ chụp ảnh giúp hai người.
Khi hình ảnh được ghi lại, tia sáng cuối cùng của buổi chiều tà như mảnh vàng vụn vỡ rơi trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Quý Đình Tông, anh có dáng dấp đoan chính, khi đứng ở nơi công cộng, tư thế cũng không có gì khác thường, anh đặt tay lên bả vai của cô, một phần ba cơ thể của họ chồng lên nhau, Hàn Trân không còn xa lạ với ống kính nên nở nụ cười vô cùng xán lạn, gió biển thổi qua khiến mái tóc dài của cô tung bay, móc vào những chiếc cúc áo lấp lánh trên ngực anh.
Người qua đường không có nhiều kinh nghiệm, bức ảnh chụp ngược sáng nên hơi mờ, thế nhưng sự mờ ảo này lại rất đẹp.
Trên đường trở về cô lén lút xem lại máy ảnh, sau đó nhân lúc Quý Đình Tông không để ý, cô đã chụp lại rất nhiều khoảnh khắc của anh.
Khi người đàn ông hút thuốc, khói thuốc bay phảng phất xung quanh mặt anh; vóc dáng cao lớn của anh khi đứng bên đường mở cửa xe; bóng lưng khi anh gọi điện thoại; cái bóng của hai người in trên bãi cát…
Hàn Trân tưởng rằng những việc mình làm không ai hay biết, nhưng trên thực tế Quý Đình Tông đã phát hiện ra trò mèo của cô từ lâu, cô cố tình đi chậm để kéo dãn khoảng cách giữa hai người, thi thoảng lại có ánh đèn flash lóe lên, anh không vạch trần mà nhân nhượng cô suốt một ngày, trong mắt ánh lên sự dung túng.
Ngồi vào trong xe, anh đưa tay lên vân vê vành tai cô, “Em đói không?”
Hàn Trân lắc đầu, “Không đói”.
Buổi trưa hai người dùng bữa tại nhà hàng hải sản, đồ ăn được chế biến sẵn không cần lột vỏ, thêm vào đó hải sản chứa hàm lượng protein cao lại ít mỡ nên Hàn Trân đã ăn uống thỏa thuê.
“Buổi tối có một cuộc hẹn, em đi cùng tôi”
Hàn Trân quay đầu sang, “Đưa em theo có tiện không? Em ở lại khách sạn đợi anh cũng được”.
Quý Đình Tông cau mày, “Có gì mà tiện với không tiện?”
Hàn Trân lo lắng về vấn đề thân phận, cô vẫn luôn mặc nhận rằng mối quan hệ giữa hai người là bí mật, không thể công khai, Quý Đình Tông không phải người bình thường, trong thế giới của những người như anh, tình yêu và hôn nhân là chủ đề rất được chú ý.
Thế giới đó là nơi tập trung của tiền bạc và quyền lực, với bối cảnh giai cấp như vậy định sẵn rằng chuyện tình giữa hai người là nam mạnh nữ yếu, Hàn Trân tự mình biết mình, cô quả thực quá nhỏ bé.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Ở trước mặt anh, Hàn Trân chẳng thể nào che giấu nổi tâm tư, “Em phải giới thiệu mình bằng thân phận gì?”
“Em nghĩ ngợi linh tinh ít thôi.” Quý Đình Tông hôn lên tóc mai của cô, hơi thở của anh nóng đến mức như có thể đốt cháy không khí thành trăm ngàn lỗ hổng, “Em là người phụ nữ duy nhất bên cạnh tôi, em nói xem em có thân phận gì?”
Cô im lặng, không nói tiếng nào suốt cả chặng đường.
Chiếc xe đậu lại trước một căn biệt thự sân vườn theo lối kiến trúc Tô Thị nằm gần quận Lao Sơn.
Lúc xuống xe, Hàn Trân sợ khiếm nhã nên đã lấy bông hoa đại đỏ trên tóc mai xuống.
Vị thư ký đứng bên cổng nghênh đón cung kính cất tiếng: “Ngài Quý, xin mời! Chủ tịch Tưởng đã đợi ngài lâu lắm rồi”.
Quý Đình Tông dập tắt điếu thuốc rồi bước vào cổng, Hàn Trân theo sát phía sau anh.
Căn biệt thự này rất xa hoa, sử dụng gỗ lim và ngọc cẩm thạch xanh trắng trang trí, tường bao xung quanh được chạm khắc phù điêu.
Sắc trời dần tối, lối đi lát đá trong hoa viên vừa được quét dọn, Hàn Trân không chuyên tâm nên bước chân bị hẫng một nhịp, người đổ về phía trước, Quý Đình Tông lập tức tóm lấy cánh tay cô, sợ cô ngã nhào nên tay anh tóm chặt đến mức da cô ửng đỏ, “Em không biết đi đấy à?”
Hàn Trân đứng thẳng người lên, “Tại đế giày trơn đó thôi”.
Người đàn ông thả lỏng tay, chuyển sang nắm lấy tay cô rồi vuốt ve, “Nắm tay dắt đi mà còn ngã nữa thì là đáng đời nhé”.
Cô nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, ngón tay xoa lên mu bàn tay ấm áp của Quý Đình Tông, sau đó vừa cười vừa lắc đầu nói lần này sẽ không thế nữa.
Bước vào lối đi rộng rãi của căn nhà, vị thư ký cung kính báo cáo với bên trong, “Chủ tịch, ngài Quý tới rồi ạ”.
Quý Đình Tông bước vào phòng, việc đầu tiên anh làm là gõ lên con quái thú bằng vàng ròng cao ngang nửa người ở chính giữa phòng khách, dưới sự phản chiếu của ánh đèn chùm, nó phát ra ánh sáng màu vàng lấp lánh cùng hào khí ngút trời.
Khớp ngón tay gõ vào phát ra âm thanh cộc cộc, bên trong con quái thú được đúc đặc, anh nở nụ cười rồi cất tiếng:“Lão Tưởng, anh sống khá quá nhỉ”.
Người đàn ông mặc trang phục sang trọng đứng dậy khỏi ghế sô pha nghênh đón, trên mặt nở nụ cười hân hoan, “Ông chủ Quý, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ, một năm hay hai năm?”