“Bạn gái à?” Cố Ngạn Bình tiếp tục quan sát Hàn Trân, “Không định giới thiệu mấy câu sao?”
Anh không phủ nhận mà đưa tay ra hiệu.
“Hàn Trân, người dẫn chương trình của Đài truyền hình thành phố”.
Cô do dự tiến lên một bước, “Từ lâu đã nghe nói giám đốc Cố anh vũ vô song, là một trong mười tấm gương tiêu biểu trong giới cảnh sát, trong đài truyền hình của chúng tôi có rất nhiều người hâm mộ anh”.
Cố Ngạn Bình bưng ấm trà lên rót đầy vào cốc, “Mấy lời nịnh hót này, tôi không nghe lọt tai”.
Ngày ở Mai Viên, anh ta từng có ấn tượng ban đầu không tốt về Hàn Trân. Đến hôm nay, cô lại dính líu tới một vụ án hình sự với chồng cũ.
Cố Ngạn Bình từng là cảnh sát điều tra tội phạm và cũng từng nằm vùng mười năm có lẻ, thường xuyên liên hệ với mấy tên tội phạm xấu xa.
Những người càng thận trọng thì càng nói chuyện không nể nang ai.
“Đó không phải nịnh mà là sự thật, cả nam lẫn nữ đều yêu thích những tình tiết anh hùng, mà sự tích của giám đốc Cố đâu chỉ dừng lại ở con số một hai, anh đáng được xã hội tôn trọng hơn là những kẻ chỉ có cái mã hào nhoáng”
“Khéo ăn khéo nói đấy”. Cố Ngạn Bình nhấp một ngụm trà, sau đó liếc mắt nhìn sang Quý Đình Tông, “Nhưng theo tôi thấy, chẳng tốt bằng Hồ Điệp”
Lời này không chỉ là vì thiên vị Hồ Điệp, mà anh ta cảm thấy cô ấy và Quý Đình Tông môn đăng hộ đối hơn.
Cuộc đời của những người như họ, không thể chỉ biết tới tình yêu nam nữ, thứ cần suy xét nhiều hơn là lợi ích, địa vị và giao dịch.
Nếu Quý Đình Tông và Hồ Điệp có thể thành đôi thì gia tộc, thực quyền, tiền đồ của cả hai sẽ bổ trợ cho nhau, đôi bên cùng có lợi.
Quý Đình Tông bình thản đáp lại, “Người đẹp trong mắt kẻ si, nếu anh cảm thấy cô ấy tốt thì anh yêu đi”.
“Nói gì thế hả? Hồ Điệp là em kết nghĩa của tôi, hơn nữa tôi cũng có gia đình rồi”
Cố Ngạn Bình hiểu rõ cá tính của anh, với bề trên, anh cư xử kiên nhẫn và tốt bụng, với người dưới, anh không thích bị người khác tác động lên suy nghĩ của mình, do đó anh ta chỉ nói tới đây, “Anh đưa người đi đi, tôi còn có việc khác phải làm, không lãng phí thời gian ở đây nữa”.
Anh ta đội mũ cảnh sát lên đầu, sau đó ra khỏi văn phòng cùng cục trưởng.
Chuyện có liên quan tới huyện Lam Ngọc, Cố Ngạn Bình đích thân tới quận Vân Bình để điều người.
Tay huyện trưởng Tào Bình kia vẫn đang lẩn trốn, người vợ bị hắn ta đánh đập đến tàn tật, chỉ còn lại đứa con trai và người mẹ già của hắn hiện đang sống trong một khu phố cũ gần đây, cảnh sát đã triển khai giám sát chặt chẽ.
Tỉnh tiến cử anh ta làm tổng chỉ huy của vụ án, việc đầu tiên anh ta làm là rút hơn một nửa số lượng cảnh sát đã điều động trước đó về.
Chỉ giữ lại một bộ phận nhỏ, tất cả đều ngụy trang danh tính, áp dụng cách thức điều tra cũng như thăm hỏi một cách thận trọng, đề phòng lại rút dây động rừng.
Tào Bình lợi dụng chức quyền để mua bán quan tước, tính chất của hành vi này rất nghiêm trọng.
Từ quản lý lên phó phòng, hắn ta ra giá một trăm nghìn tệ, từ phó phòng lên trưởng phòng thì gấp đôi.
Với vị trí cấp phòng đổ lên, chức vụ của Tào Bình không quyết định được. Nhưng nếu muốn ngồi yên vị, muốn được bổ nhiệm sang chức vụ tương đương hay chen ép một ai đó, giá cả sẽ được bàn bạc riêng.
Hơn 80 cán bộ dưới cấp huyện có liên quan tới vụ án lần này, hình thành nên một đường dây lợi ích có thể nói là tương đối lớn mạnh, hiện nay, tất cả đang tập trung tại khuôn viên của Ủy ban Huyện, vừa viết tường trình vừa buộc tội lẫn nhau.
Rời khỏi phân cục cảnh sát quận thì đã gần chín giờ tối, Hàn Trân mặt mày ủ ê nằm bò lên cửa sổ xe, lắng nghe Quý Đình Tông nhận một cuộc điện thoại rất dài.
Cô đã kìm nén suốt cả quá trình, đầu óc choáng váng, dạ dày cũng thấy hơi khó chịu, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, đợi cuộc gọi kết thúc cô mới vội vã bổ nhào vào lòng anh, “Hồ Điệp là ai?”
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự số hai, Quý Đình Tông vỗ lên eo cô ra hiệu xuống xe, “Em gái của Cố Ngạn Bình”.
Hàn Trân vẫn quấn lấy anh không chịu nhúc nhích, “Có đẹp không?”
Quý Đình Tông không nghĩ ngợi nhiều, “Cũng được”.
“So với em thì sao?”
Anh im lặng nhìn cô một hồi lâu rồi đáp, “Không thể so sánh được”.
Hàn Trân híp mắt, sống mũi cao vút và đôi môi ấm áp khép chặt của anh đang ở rất gần.
Người ta nói đàn ông môi mỏng bạc tình, cánh môi của anh không dày cũng không mỏng, màu môi nhàn nhạt, khi không hút thuốc có mùi rất dễ chịu, đầu cô áp tới mút nhẹ lấy môi anh.
Vừa hôn cô vừa nâng mặt anh lên hỏi, “Trước đây anh và cô ấy từng ở bên nhau à?”
Quý Đình Tông cất tiếng nhưng môi lưỡi vẫn quấn lấy cô không rời, giọng nói cũng theo đó nghẹn lại, “Chưa từng”.
Hoàng Kiều đứng ở giao lộ hút thuốc, anh ta đang phân vân không biết có nên bước tới nhắc nhở hay không, chiếc xe công này phải trao trả về nhà để xe của đơn vị trước mười rưỡi.
Đúng lúc này, Hàn Trân đẩy mạnh cửa xe ra.
Cô lao vào nhà vệ sinh rồi ôm bồn rửa mặt nôn mửa.
Bảo mẫu vội vàng tới hỏi, “Cô Hàn lại uống say ư?”
Bà tiến lại ngửi thì không thấy có hương rượu trong không khí.
Cô nôn một lúc lâu nhưng lần này chẳng nôn ra được gì, trong dạ dày nóng bừng như có lửa đốt, bảo mẫu lấy một ly nước ấm và thuốc dạ dày tới cho cô.
Lúc ở trong xe cô đã nôn hết lên người anh, Quý Đình Tông đi theo sau vào phòng rồi lau chùi quần áo qua loa, “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Sau khi dùng thuốc, Hàn Trân cảm thấy dễ thở hơn, “Em hơi say xe”.
Quý Đình Tông cau mày, “Trước đây cũng say ư?”
Cô gật đầu, “Xe chạy quá nhanh hay quá châm đều sẽ say”.
Bảo mẫu đang lau sàn, nghe thấy vậy thì tiếp lời, “Sáng nào cô Hàn cũng chỉ ăn qua loa mấy miếng, thịt trên người không nặng bằng xương nên mới dễ mắc bệnh dạ dày”.
Hàn Trân nằm nghiêng người trên ghế sô pha, không lên tiếng.
Làm người dẫn chương trình cần ăn ảnh nên ngày còn đi học, trường khống chế lượng mỡ của các sinh viên được bồi dưỡng trọng điểm rất nghiêm, thói quen ăn kiêng của cô đã kéo dài nhiều năm nay.
Sau khi cô đỡ hơn, Quý Đình Tông đưa cô đi tắm, cơ thể trần trụi của hai người ngâm trong bồn.
Hàn Trân nằm bò trên người anh, cằm tựa lên bờ vai rắn chắc của người đàn ông, hơi nóng bốc lên, da thịt trắng nõn khắp người cô đỏ bừng như thể vừa bị ức hiếp và chìm đắm trong khoái cảm.
Quý Đình Tông rất dễ nảy sinh ham muốn với Hàn Trân, lúc này bàn tay anh đang ve vuốt lên tấm lưng gầy gò của cô, cố gắng nhẫn nhịn.