Hàn Trân miễn cưỡng uống nửa cốc sữa ấm rồi cuộn tròn người trên sô pha, ủ rũ hỏi anh: “Khi nào thì chúng ta đi bệnh viện?”
Anh nhìn cô chăm chú, gương mặt cô toát lên một vẻ quyến rũ rất thuần khiết và trong trẻo, vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống, “Về trước đã”.
“Về đâu cơ?”
Quý Đình Tông cởi áo khoác bọc lấy người cô, bọc kín mít và vuông vức đến nỗi trông cô như một thùng đựng thư tối màu, tiếp sau đó anh cúi xuống, nắm lấy cổ chân mảnh mai của cô rồi xỏ giày lên, “Về nhà”.
“Em đâu có nói muốn về”
Động tác của anh rất dứt khoát, cánh tay vòng qua eo cô, Hàn Trân cau mày đánh vào tay anh, “Anh không được chạm vào mông em”.
Quý Đình Tông cười khẽ, “Sợ em ngã thôi, vậy tôi không bế nữa, để em tự đi nhé”.
“Em không đi”. Hàn Trân cởi áo khoác ném xuống đất, sau đó đá bay giày ra, “Chị Nhan không phải người ngoài, cuối tuần anh không rảnh thì chị ấy có thể đến bệnh viện cùng em”.
Sắc mặt anh trở nên u ám, “Tôi gần bốn mươi mới có đứa con đầu tiên với em, Tiểu Trân, em đừng nhẫn tâm như thế”.
Hàn Trân nhìn anh rồi nói, “Nhưng anh sẽ lập gia đình cùng với người phụ nữ khác”.
Quý Đình Tông cảm thấy rất bực, gương mặt cố kìm nén không biểu lộ cảm xúc nhưng ánh mắt lại bùng lên những đợt sóng tối tăm, “Tôi nói sẽ lập gia đình với người phụ nữ khác lúc nào”.
“Không lẽ anh định ở vậy cả đời?”
Anh cau mày đáp, “Chẳng phải chúng ta đang ở bên nhau sao?”
Hàn Trân nằm xuống ghế, ánh mắt hướng lên trần nhà, “Sinh con không giống như vậy, có đứa con sẽ ràng buộc cả đời”.
Bên ngoài cửa, Hoàng Kiều lúc này đau đến toát mồ hôi lạnh, sau khi cảm thấy đỡ hơn đôi chút, anh ta lảo đảo tiến vào trong, “Anh Quý…”
Nhan Lệ Hân đang ngồi ẩn mình sau bàn ăn, chị đưa tay ngăn anh ta lại, sắc mặt cau có dùng khẩu hình nói, “Anh mở miệng thử xem!”
Ngay sau đó chị làm động tác nâng cao chân, Hoàng Kiều theo phản xạ khép chân lại và dùng tay che lên đũng quần, nhưng anh ta không nghe theo lời chị mà vẫn cất tiếng, “Anh có một cuộc hẹn lúc tám giờ ba mươi”.
Quý Đình Tông vân vê đồng hồ đeo tay, im lặng một lúc mới hỏi, “Tiểu Trân, em có đi cùng tôi không?”
“Em không đi, trừ khi là đến bệnh viện…”
“Vẫn chưa chịu thôi đúng không?” Một tia sét chói mắt bỗng nhiên xé toạt bầu trời tối đen, chiếu rọi lên khuôn mặt nặng trĩu tâm sự của Quý Đình Tông, “Mười giờ, đúng mười giờ tôi sẽ đến đón em”.
Hàn Trân nhắm nghiền mắt lại, không trả lời anh.
___________________
Quán trà Huệ Uyển nằm gần ngoại ô phía nam.
Vị trí nằm ở nơi giao thông thuận tiện, phòng riêng không rộng nhưng bù lại nơi đây có thiết bị phục vụ tốt và tính bảo mật cao.
Phía sau bức bình phong khắc hổ và núi đá là một chiếc bàn vuông chạm trổ hoa văn, Quý Đình Tông ngồi nghiêm chỉnh, khởi động bàn trà, dòng nước chảy ra róc rách.
Vị đồng liêu tại Chính phủ Nhân dân tỉnh tên Tạ Khai Hàn mở cặp công văn, “Có vài lá đơn tố cáo anh được gửi tới từ địa phương”.
Nửa bàn tay của anh ta ấn lên tập tài liệu, không mở ra.
“Nói vào trọng điểm đi”
“Đơn tố cáo nói anh lợi dụng chức quyền, bồi dưỡng thân tín, kết nạp và phát triển “quân đoàn” thứ nhất tại địa phương, ai thuận theo thì sống, không kẻ nào dám chống lại”.
Quý Đình Tông rửa sạch khay trà với vẻ mặt vô cảm, hồi lâu sau anh mới ngước mắt lên, “Kiểu luận điệu xuyên tạc thế này phải chờ kiểm chứng”.
Thư ký trưởng là người nắm trong tay quyền báo cáo ý kiến và thái độ của công chúng lên trên, Trương Ngọc Khôn có thể nghe, nhìn hay biết được những chuyện gì, có đôi lúc phụ thuộc hoàn toàn vào lời nói của Thư ký trưởng.
Mối quan hệ lợi ích bên trong vô cùng mật thiết, đứng trước quyền lực tuyệt đối của nhân vật đứng đầu tỉnh, có kẻ nào dám đi kiểm chứng?
Tạ Khai Hàn ha hả rồi đưa hai tay đón lấy chén trà, “Lần này anh tới Bắc Kinh, kết quả ra sao?”
“Họ muốn tôi giải quyết nốt các vấn đề còn tồn đọng”
Nhìn vào nước trà đang gợn sóng, mạch suy nghĩ của Quý Đình Tông cũng theo đó thả trôi.
Người làm quan cũng cần có khả năng thu hút nguồn tiền cho các dự án.
Việc tập đoàn Quảng Hà có được dự án xây dựng cao tốc là kết quả của sự vận động cả trên lẫn dưới từ anh. Trước đó, dự án này luôn do một công ty xây dựng tên Vĩnh Tịnh phụ trách.
Khi còn là nhân vật nắm quyền lực lớn thứ hai tại địa phương, anh đã nhận được hàng chục lá đơn tố cáo liên quan tới Vĩnh Tịnh.
Trong các dự án lớn như xây dựng cao tốc và đường sắt, có rất nhiều kẻ muốn vơ vét kiếm lợi, đám người này có mặt ở đủ các loại chức vụ, thủ đoạn vô vàn nên rất khó để ngăn chặn.
Công ty xây dựng sau khi nhận được dự án sẽ trích một tỷ lệ nhất định làm phí quản lý, sau đó tự ý chuyển nhượng các dự án trị giá hàng chục triệu tệ cho những công ty nhỏ không đủ năng lực và danh tiếng kém.
Kỹ sư trưởng của Vĩnh Tịnh ngang nhiên đưa dẫn bốn cô nhân tình đi du lịch vòng quanh thế giới, hưởng thụ những bữa tiệc xa hoa và mua sắm vật phẩm xa xỉ trị giá cả triệu tệ.
Việc quản lý từng phần của gói thầu rất lỏng lẻo nên thường xuyên xảy ra sự cố về an toàn lao động.
Vụ việc nghiêm trọng nhất là tai nạn xảy ra tại công trình xây dựng cao tốc Mặc Xương, dây cáp của cẩu tháp trên cầu bị đứt khiến cho bảy công nhân thiệt mạng và bảy người khác bị thương.
Sở dĩ các “dự án đen” có thể được tiến hành một cách ngang nhiên là vì đằng sau nó có kẻ chống lưng, mà vị thế của kẻ này hiện nay cao hơn anh rất nhiều.
Để có thể nhổ bỏ “khối u ác tính”, tại địa phương, anh đã bật đèn xanh cho Tưởng Thiên Thừa, cho phép ông ta sử dụng các mánh khóe cạnh tranh không giới hạn. Khoản tiền bảy tỷ trong dự án mà Phong Dụ cạnh tranh với Vĩnh Tịnh có một phần tới từ nguồn hợp pháp, phần còn lại là khoản vay tư nhân bất hợp pháp, Quý Đình Tông đã mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý.
Vĩnh Tịnh liều mình bơm thêm ba tỷ từ khoản vay thương mại giá trị cao nhằm lật ngược tình thế, nhưng cuối cùng lại đổ sông đổ bể.
Tạ Khai Hàn khẽ thở dài một hơi, “Có tin đồn kỹ sư trưởng của Vĩnh Tịnh do nợ nần số tiền quá lớn nên đã tự tử bằng khí gas”.
Quý Đình Tông đứng dậy, “Kẻ chống lưng cho Vĩnh Tịnh coi hắn là một con tốt thí, chỉ có kết thúc mạng sống, hắn mới có thể xóa sạch khoản nợ sau lưng”.
Muốn thăng chức, anh không thể tránh khỏi bị liên lụy, phải can thiệp và khơi mào cuộc cạnh tranh không lành mạnh này, để rồi bị kẻ khác lợi dụng thời cơ bôi nhọ.
Tạ Khai Hàn hiểu ra, “Vậy chẳng phải anh cũng đang gánh tiếng xấu thay người khác hay sao”.
Quý Đình Tông không đáp lại, sau khi ngồi một lúc lâu, anh ưỡn thẳng cổ rồi đi đến bên cửa sổ kính màu đang mở rộng, châm điếu thuốc.
Sau hai tháng ở bên Hàn Trân, anh đã kiềm chế không hút thuốc quá nhiều, cô chưa từng yêu cầu anh bỏ thuốc, chỉ đơn giản là anh lo cô sẽ bị ám mùi.
Người Hàn Trân lúc nào cũng có mùi thơm.
Dầu gội đầu mà cô dùng có hương trái cây, từ ngón tay tới bả vai và trên mỗi một tấc da thịt của cô đều có mùi ngọt ngào mà không ngấy.
“Cuối tuần có lễ cắt băng khánh thành dự án xây dựng đô thị, anh đi thay tôi”.
Đây là lần đầu Quý Đình Tông “nhường ngôi”, Tạ Khai Hàn ngoài miệng thì từ chối nhưng trong lòng lại rất vui, “Làm thế sao được”.
Anh không mấy để tâm, “Tôi có kế hoạch khác rồi”.
Quý Đình Tông xưa nay luôn đúng giờ, lần này thậm chí còn đến trước giờ hẹn, ngồi vào xe anh gọi một cuộc điện thoại về nhà tại Bắc Kinh.
Nhanh Lệ Hân lúc này đang cúi người lau nước mưa trên cửa sổ, “Biết em chưa ngủ nên xe vẫn đang chờ bên dưới kia kìa”.
Hàn Trân trở mình đáp, “Em ngủ rồi”.
Chị ấy quay đầu, vứt khăn lau vào chậu, “Ngủ rồi sao còn mở mắt, em trừng mắt với chị làm gì hả”.