Giọng anh trầm thấp như được nhuốm mùi khói trà nồng đậm, khiến cho trái tim cô chợt thắt lại.
Cô chậm rãi lê bước đi qua: “Là tôi.”
Người đàn ông đứng ngược ánh đèn, không nhìn được rõ nét mặt: “Trông sắc mặt cô không được tốt lắm, thuốc chưa hết tác dụng sao?”
Nói rồi, anh đưa lại giấy tờ cho Hàn Trân, cô nhận lấy, gương mặt ửng đỏ nay càng thêm đỏ: “Hết rồi, do tôi lạnh thôi.”
Ánh mắt cô lơ đãng nhìn xuống những ngón tay thon dài và khô ráo của người đàn ông, phần móng tay được cắt ngắn, tròn trịa và sạch sẽ.
Khi chúng đi vào cơ thể cô, những vết chai mỏng hơi gồ trên đầu ngón tay mang lại cảm giác tồn tại mạnh mẽ, chúng ma sát như thể đang ăn mòn tâm trí cô, khiến cô không khỏi run rẩy, đầu ngón tay tập trung công kích dữ dội vào một điểm không ai hay...
Hạ thể của Hàn Trân bất chợt siết lại, có luồng dịch thể ấm nóng chảy ra, dính vào quần lót.
Cô siết chặt bàn tay rồi ngẩng đầu hỏi: “Lãnh đạo, tôi có thể đi được chưa?”
Quý Đình Tông đáp lại bằng giọng điệu vô cùng điềm nhiên: “Tôi đâu có ngăn cản cô.”
Trên bầu trời bắt đầu có mưa tuyết xuất hiện, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cao, toàn thân như thể được bảo vệ kín kẽ, gió hay tuyết đều không chạm được tới anh.
Hàn Trân đương nhiên không chịu được, cơ thể run lên cầm cập, anh trầm giọng cất tiếng nhắc nhở cô như bị ma xui quỷ khiến: “Không phải cô lạnh lắm sao, còn không mau đi đi”.
“À vâng”. Cô đáp một tiếng, sau đó quay người rảo bước về phía chiếc Land Rover, ngồi vào ghế sau, tài xế vừa nhận cuộc điện thoại, thông qua kính chiếu hậu, anh ta liếc nhìn cô một cái.
Hàn Trân mở cửa kính xe, nhìn về phía cổng canh gác, Quý Đình Tông đã không còn ở đó nữa, cô không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc này là gì.
Cô chỉ là một người dẫn chương trình nhỏ bé của đài truyền hình địa phương, vị lãnh đạo quyền cao chức trọng nhất mà cô từng tiếp xúc là trưởng ban của Đài truyền hình Ngọc Lan, vừa được thăng lên chức phó giám đốc nhà đài, một năm chạm mặt cũng chẳng quá ba lần.
Thân phận của Quý Đình Tông quả thực quá hiển hách, cô không dám vọng tưởng, chỉ coi như ông trời thương thay cho số phận của cô, thấy cô dù đã lấy chồng hơn một năm mà vẫn phải chịu cảnh chăn đơn gối chiếc, vậy nên đã ban cho cô một giấc mộng đẹp, được nếm thử cảm giác đạt cao trào.
Hàn Trân vỗ lên mặt sau ghế lái: “Lão Trần, đưa tôi trở về ký túc xá của nhân viên nhà đài.”
Cô lấy một chiếc áo len dài từ sau xe ra mặc lên người, đợi hồi lâu, chiếc xe vẫn không nhúc nhích: “Lão Trần?”
“Phu nhân, tổng giám đốc Chu chưa ra, tôi không thể đi được”
“Ông đưa tôi về trước rồi quay lại sau, anh ta không xong nhanh thế đâu”
Tài xế khó xử: “Tổng giám đốc Chu đã gọi điện ra chỉ thị phải giữ phu nhân lại”. Dứt lời, cửa xe bị khóa chặt.
Cô hốt hoảng kéo tay nắm cửa. “Tôi và anh ta không còn liên quan gì tới nhau nữa, lão Trần, anh làm thế này là không công bằng với tôi.”
Nếu Chu Tư Khải đã có thể nghĩ ra thủ đoạn đê hèn là dùng tới thuốc kích dục, vậy thì không có gì đảm bảo anh ta sẽ không sử dụng những trò tồi tệ và dơ bẩn hơn thế.
Anh ta nói đã tìm thấy sextoy thủ dâm của Hàn Trân, còn Hàn Trân cũng từng tìm được đồ chơi tình dục của anh ta và bạn tình nam. Chúng chất đầy cả một thùng giấy dưới tủ quần áo.
Mẫu mã đa dạng, hình thù kỳ quái khiến cho người ta không thốt nên lời.
“Anh cứ vờ như không gặp tôi, tôi sẽ tự quay về, được không?”
Tài xế làm thinh, Hàn Trân đánh vào vai anh ta: “Lão Trần, hơn một năm qua tôi không hề bạc đãi anh, khi con gái anh đầy tuổi, đi học hay thậm chí là cả hai lần con bé ốm nặng, có lúc nào tôi không nhớ đến. Những dịp lễ tết tôi đều chuẩn bị hai phần quà cho anh, người nhà họ Chu có ai để tâm tới những chuyện này, anh là người thì phải sống đúng với lương tâm chứ!”
“Phu nhân...” Sắc mặt anh ta dãn ra, do dự một lát rồi mở khóa cửa: “Cô quay về bằng cách nào? Khu mới phát triển ở ngoại ô này rất vắng người, nếu không có xe thì rất khó về được, cô chỉ có một mình thế này, hay là…”
Hàn Trân đóng sầm cửa xe, quấn chặt áo khoác rồi bước về phía lề đường.
Cô ủ rũ chán nản, nước mắt không kìm được trào ra thành dòng, cô lấy tay lau nước mắt, nhưng chúng vẫn rơi xối xả như mưa, rơi không ngừng nghỉ.
Ban đầu, cô định chặn một chiếc xe ô tô đi ra khỏi Mai Viên, sau đó thương lượng với tài xế xem mình có thể trả tiền để đi quá giang hay không.
Nào ngờ chặn được ba chiếc xe, cả ba tài xế đều đồng ý, nhưng hàng ghế sau toàn là mấy kẻ say rượu, ánh mắt giảo hoạt bất chính.
Cô lùi về sau, không phải tất cả những kẻ có tiền và đủ khả năng bước vào Mai Viên đều là người tử tế, còn có cả những cậu ấm, đại ca giang hồ, người giàu xổi từ phương xa tới đây, cốt là để học làm sang.
Hàn Trân đi bộ một quãng đường dài, mất hết ý chí.
Bỗng, một loạt tiếng còi xe chói tai vang lên, bốn năm chiếc xe cảnh sát chạy băng băng dẹp đường, theo sau là ba chiếc xe jeep quân dụng vây quanh một chiếc Mercedes-Benz cắm lá cờ đỏ.
Cảnh tượng phía trong cửa kính ô tô vụt qua, một ông cụ mặc áo thêu màu đỏ đang khoác tay một cô gái trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế sau.
Hiển nhiên đây là một vị quan chức có địa vị vô cùng hiển hách.
Chiếc xe Audi mà Quý Đình Tông ngồi đang nối đuôi phía sau, biển số A cấp tỉnh, phía sau là một chuỗi số 0 gây sốc.