• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mông cô tròn trịa mịn màng, trắng như mỡ như tuyết, gợn sóng như nước mùa xuân. Đôi mắt Quý Đình Tông nóng bừng đến rực đỏ, động tác đưa đẩy mãnh liệt như mưa rền gió dữ, kích thích đến mức nơi giao hợp của hai người phủ đầy bọt trắng, d*m thủy bắn tứ phương.

dương v*t công kích cổ tử cung chật hẹp, mang tới cho cô cảm giác bị xỏ xuyên và chiếm hữu mãnh liệt. Hàn Trân như thể nghe thấy có tiếng vỡ vụn phát ra trong cơ thể mình, cơn sóng tình như muốn nuốt chửng lấy cô. âm đ*o phun ra một dòng nước lớn, cô nghẹn ngào cầu xin anh: “Sâu quá, anh nhẹ một chút được không…”

Nơi đó càng lúc càng ẩm ướt và siết chặt, khiến cho Quý Đình Tông cảm thấy cơn tê dại chạy từ sống lưng đến tận sau gáy. Ánh mắt anh chợt hiện lên một tia hung ác, hơi thở hổn hển, động tác đâm rút không ngừng lại, bọt nước bắn tung tóe nuốt chửng ánh đèn mờ và cả đôi mắt anh.

Quý Đình Tông nhịn lại cảm giác giác muốn xuất tinh, anh rút dương v*t ra khỏi âm đ*o tầng tầng lớp lớp và mềm mại của cô, anh ôm lấy cơ thể mệt mỏi rũ rượi của cô sau đó ấn lên cửa sổ sát đất.

Trung tâm tắm gội Hồng Cốc Hà nằm tiếp giáp với đại lộ Hương Chương, bên ngoài cửa sổ, dòng xe cộ qua lại nhộn nhịp, ánh hoàng hôn chiếu rọi vào trong phòng.

Cửa sổ làm bằng kính một chiều nhưng Hàn Trân không biết, cảm giác xấu hổ khi cơ thể đang trần truồng khiến cô hoảng sợ không thôi, cơ thể to lớn và rắn chắc của Quý Đình Tông như một tấm thép được tôi luyện hàng trăm ngày, từ trong ra ngoài đều nóng bỏng, anh siết chặt và giam cầm khiến cô không thể cử động. Anh nhấc một chân của cô lên, sau đó đâm cây gậy vẫn đang cương cứng vào âm đ*o lênh láng nước của cô.

“A… đừng… đừng làm ở đây mà…”

Lối vào bị dương v*t to dài xuyên qua và lấp đầy, Hàn Trân vốn nhạy cảm, cô xấu hổ đến mức vành tai đỏ bừng lên. Lưng ấn lên cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, tiếng còi xe và tiếng nói chuyện trên đường vang lên bên tai cô như ảo mộng.

Cô sợ đến mức muốn khóc, âm đ*o đang bị công kích siết chặt, chống cự lại động tác cắm rút của cây gậy, chống lại màn đưa đẩy chín nông một sâu, làm tình không màng sống chết của người đàn ông.

Quý Đình Tông bị siết chặt đến mức da đầu tê dại, cổ họng phát ra một tiếng gầm ứ nghẹn, hai cánh tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô, cơ bắp rắn chắc do dùng sức mà căng ra, gân xanh hung dữ nổi lên chằng chịt.

Dòng tinh dịch trắng đục bắn lên bụng dưới của cô, kéo dài suốt mấy chục giây. Hàn Trân kiệt sức nằm gọn trong ngực anh, Quý Đình Tông dùng khăn tắm quấn cô lại, cất tiếng: "Tiểu Trân, tôi đưa em về nhé."



Hoàng Kiều không có ở đây do đó anh phải tự mình lái xe.

Quần áo lót của Hàn Trân đã ướt đến mức không thể mặc được nữa, dưới lớp áo len và váy trống không. Quý Đình Tông lái xe rất êm, không quá nhanh, cô ngồi ở ghế lái phụ mà mơ màng ngủ gật.

Chồng cũ Chu Tư Khải là một tên phú nhị đại, thường xuyên đua xe tại con đường quanh núi Dư Sơn. Anh ta tự biến chiếc xe hơi của mình thành một chiếc xe đua, vừa lái xe với tốc độ cao vừa thực hiện các động tác có độ khó cao, anh ta rất đam mê tốc độ và kích thích.

Cho dù là đi trong nội thành anh ta cũng không biết kiềm chế, việc bị trừ điểm hay ăn vé phạt đều có thể giải quyết được bằng tiền bạc, mỗi lần phải ngồi xe của anh ta, trái tim Hàn Trân đều như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.

Chiếc xe dừng lại ở ngã tư đường, sau khi dục vọng lắng xuống, Quý Đình Tông lại trở về với dáng vẻ nghiêm nghị như đang làm việc. Anh mở gói thuốc lá mới ra rồi hỏi cô: "Tiểu Trân, em có đói không?"

Hàn Trân nhìn anh, giọng nói của cô hơi khàn: “Anh chưa ăn gì à?”

Anh nhả một ngụm khói ra bên ngoài xe, khuỷu tay chống lên cửa sổ, gió thổi xua tan làn khói, không phả vào người cô.

“Chưa.”

"Anh có kén ăn không? Xung quanh đây chỉ có tiệm mì thôi."

Cô mới chuyển đến đây không lâu, trong đài Ngọc Lan có căng tin phục vụ ba bữa mỗi ngày, rất tiện lợi, vậy nên cô chưa từng ăn thử những quán ăn gần nhà.

Hàn Trân dẫn anh vào một quán mì, chỗ ngồi trong quán trông rất sạch sẽ và ngăn nắp.

Thành phố Ngu Sơn giáp biển, do đó mì hải sản là món ăn phổ biến nhất.

Quý Đình Tông không kén ăn, trùng hợp là anh rất thích mấy món sợi như mì phở. Ngày còn giữ chức Bí thư Thành ủy của thành phố Cát Đông, trong suốt nhiệm kỳ hai năm, anh phải xuống địa phương để thị sát tình hình dân sinh, tạo thanh thế, ăn ở cùng với người dân địa phương. Anh rất biết xem xét thời thế, không vì mình là quan chức mà tỏ ra kiêu ngạo.

Thấy anh không chê nhà hàng nhỏ ồn ào, Hàn Trân cũng không nói gì thêm, cô chọn một chỗ ngồi sâu bên trong, gấp tờ giấy ăn lại rồi lau bàn mấy lượt.

Hai người ngồi đối diện nhau, lúc mì được bưng lên, ánh mắt Hàn Trân cứ dán chặt vào kệ đồ uống treo trên tường, một hồi lâu không rời mắt.

Quý Đình Tông thấy vậy thì hỏi: "Em muốn uống gì?"

Cô hồi thần trở lại, bưng bát lên, quán ăn này không làm ăn chộp giật, bát mì to đến mức có thể che khuất cả khuôn mặt của cô.

Nụ cười của anh càng rõ ràng hơn: "Muốn uống thì lấy đi."

Anh đã nhận định ở đó có thứ mà cô muốn, vậy nên Hàn Trân cũng không che giấu nữa, cô nói ông chủ lấy cho mình một bình Sa Châu Ưu Hoàng.

Quý Đình Tông nhìn thoáng qua cô, “Em uống rượu à?”

Hàn Trân không có ý định mở nắp, cô đáp: “Cha em thích uống rượu, sau khi ông mất, mỗi lần trông thấy em đều muốn mua một chai.”

Loại rượu Ưu Hoàng này rất phổ biến ở khu vực phía nam như Tô Châu, tỉnh Giang Châu nằm ở phía bắc, do đó rất hiếm gặp.

Thứ này có ý nghĩa đặc biệt với Hàn Trân, cô từng có một tuổi thơ êm đềm và tươi đẹp, mẹ cô dịu dàng chu đáo, còn cha cô thì khiêm tốn và nhã nhặn.

Mỗi cuối tuần, trong nhà đều phảng phất mùi thơm của rượu, chiếc nồi canh đầu cá và đậu hũ nghi ngút khói, ngày tháng khi đó thật bình dị và tràn đầy ấm áp. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK