“Sao bà Lý lại tới công ty gây chuyện?” Thẩm Duệ cau mày hỏi.
"Bà ta hiểu lầm tôi là tình nhân được bao nuôi của giám đốc Lý, Mộng Na ở bên cạnh còn thêm dầu vào lửa. Tôi tức giận nên đã vạch trần cô ta. Bà Lý làm ầm ĩ một hồi, Mộng Na cũng không ở lại được nữa nên từ chức. Hơn nữa hình như cô ta cũng biết quan hệ giữa chúng ta, cho nên tôi mới đoán rằng liệu có phải là cô ta không.”
"Mộng Na sẽ không ngu ngốc đến mức thuê người giết ai đó. Cùng lắm thì cô ta chỉ dám nhốt em trong nhà vệ sinh mà thôi.” Thẩm Duệ hừ lạnh nói, dù sao mâu thuẫn giữa Mộng Na và Tống Hân Nghiên không quá lớn, nên vẫn chưa đến mức phải thuê người giết cô. Điều thật sự khiến anh lo lắng là cô đã trở thành cái gai trong mắt người khác, ví dụ như --- Ông cụ Thẩm!
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe ô tô đã theo kịp đội cảnh sát giao thông, Tống Hân Nghiên xuống xe, cùng Thẩm Duệ đi vào đồn cảnh sát.
Lấy lời khai hơn nửa tiếng đồng hồ, Tống Hân Nghiên đã khai ra gần hết sự thật và giấu nhẹm đi phần có thể đối phương là cố tình lái xe tông vào cô Sau khi lấy lời khai xong, cảnh sát giao thông đã đưa họ ra ngoài nhưng họ lại gặp một nữ cảnh sát giao thông đang đi tới từ phía đối diện.
Các nữ cảnh sát giao thông đi qua, quay lại, liếc nhìn Tống Nghiên Nhi và Thẩm Duệ đang đứng bên cạnh, "Này, sao cô lại đến đồn cảnh sát rồi, không phải là chồng cô lại chơi xe chấn rớt xuống sông đó chứ?”
Tống Hân Nghiên không giấu được vẻ xấu hổ, cô nhìn Thẩm Duệ ở bên cạnh, chưa kịp nói thì đã nghe thấy nữ cảnh sát giao thông giận dữ nói: "Tôi nói cô đúng là dễ bắt nạt, người đàn ông như vậy nên chặt JJ của anh ta đi, để anh ta không thể ra ngoài lêu lổng được nữa..."
“Cô hiểu lầm rồi, tôi đến đây để lấy lời khai.” Tống Hân Nghiên ngắt lời nữ cảnh sát giao thông, cô gái này thật dũng mãnh, còn có thể nói ra mấy lời như cắt JJ.
Nữ cảnh sát giao thông gãi đầu ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, vậy tôi đi trước đây.”
Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng của cô ấy mà không khỏi lắc đầu, cô gái này cũng khá dễ trêu. Cô ngước nhìn Thẩm Duệ và không khỏi nghĩ đến lần họ gặp nhau bên ngoài đội cảnh sát giao thông, cô nói, "Đêm đó chắc anh không phải đ ingang qua đúng không?"
“Ừm, tối hôm đó tôi đến vì em.” Thẩm Duệ gật đầu và không giấu cô.
“Tôi?” Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn anh, lẽ ra lúc đó họ không liên quan gì đến nhau mới đúng.
Thẩm Duệ nhìn cô một cái rồi đi đến bãi đậu xe, "Ừm, sợ em không chịu nổi đả kích mà khóc nhè, muốn đến an ủi em, nhưng em lại khiến tôi bất ngờ đó.” Anh đang nhăc đến chuyện cô hôn lên yết hầu của anh, nếu không phải có nụ hôn đó, có lẽ anh sẽ không thay đổi kế hoạch đã định ra từ trước, từ từ tiếp cận cô.
Tống Hân Nghiên tự nhiên nhớ tới nụ hôn, hai má hơi ửng hồng, phản bác: "Anh biết lúc đó tôi không cố ý mà."
“Tôi biết, nhưng em không biết lúc đó tôi đang nghĩ gì không.” Thẩm Duệ đột nhiên dừng lại, dùng ánh mắt rực lửa nhìn cô, mơ hồ có thể nhìn thấy tia lửa đang lóe lên bên trong.
Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn anh, "Anh nghĩ gì vậy?"
Thẩm Duệ ghé vào tai cô nói nhỏ: "Tôi nghĩ, có nên kéo em lên xe rồi sau đó đè em ra không."
Tống Hân Nghiên hai má bỏng rát, cô xấu hổ cúi mặt xuống, tên này sao lại còn nghĩ vậy chứ?
Thẩm Duệ hôn nhẹ vào mặt cô, rồi lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước, như thể những gì vừa rồi không phải anh làm. Tống Hân Nghiên suýt nữa nhảy dựng lên, đây là đồn cảnh sát, có người nhìn thấy thì phải làm sao? Anh cũng quá liều lĩnh rồi!
- --
Lấy lời khai hoàn tất, Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên trở lại bệnh viện, Đường Diệp Thần vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, cô không thể an tâm về nhà. Ngay khi xe chạy vào bệnh viện, điện thoại di động của Tống Hân Nghiên đổ chuông, cô cầm lên nhấc máy.
"Hân Nghiên, lấy lời khai xong chưa? Diệp Thần vừa mới tỉnh dậy đã không thấy con, không muốn truyền dịch nữa, còn đòi ra ngoài tìm con. Mau trở lại bệnh viện đi." Giọng điệu Nhan Tử gấp gáp, Tống Hân Nghiên thậm chí còn nghe thấy tiếng va chạm phát ra từ đầu dây bên kia.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tống Tương Tư vội nói: "Mẹ, con đã đến cửa bệnh viện rồi, con lên ngay lập tức."
“Con lên nhanh đi, bác sĩ nói nó bị chấn thương não, mẹ sợ nó động mạnh thì ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.” Nhan Tư nói xong liền cúp máy, bà ta trừng mắt nhìn Đường Diệp Thần không chịu ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, thở dài: “Nếu con đã sớm có lòng này, hà cớ gì phải làm ầm ĩ đến tình trạng như bây giờ?”
Đường Diệp Thần đeo một chiếc nẹp cổ trên cổ và một miếng gạc quấn quanh trán, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến nhan sắc của anh ta. Hiện trường vụ tai nạn ô tô quá kinh hoàng, anh ta chỉ bị thương đốt sống cổ đã là trong cái rủi có cái may rồi.
Anh ta không nói gì, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng, thời gian trôi qua, anh ta không hề thấy Tống Hân Nghiên đẩy cửa bước vào. Anh ta không khỏi lo lắng, không tận mắt xác nhận rằng cô đã an toàn, anh ta không thể an tâm.
Nhan Tư thấy thế, trong lòng có chút khó chịu, đúng là cưới vợ quên mẹ, lời này tuyệt đối không sai, “Đừng gấp, nó đã đến bệnh viện rồi, lên ngay thôi
Nghe vậy, Đường Diệp Thần lo lắng kiểm tra bộ dạng của mình, cúi đầu xuống, động vết thương, đau đớn hít một hơi, Nhan Tư bật cười, “Con rất đẹp trai, không cần lo lắng, trở về giường nằm đi, đừng làm khó bản thân nữa.”