Lúc ấy cô cảm thấy lời cầu hôn của anh ta thật lãng mạn khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn, giờ phút này hồi tưởng lại, cô mới phát hiện lúc đó sao cô lại ngốc như vậy, nghe không hiểu được ý nghĩa sâu xa của anh ta. Anh ta cưới cô chỉ là muốn ngủ cùng cô mà thôi, cho nên lúc anh ta biết thân thể cô đã không còn trong trắng, anh ta mới có thể xoay người tuyệt tình như vậy.
Cô từ từ đi qua, dừng lại cách anh ta hai bước, trong không khí thoang thoảng mùi hoa hòe, mùi hương lớt phớt dễ ngửi. Cô ngửa đầu nhìn những chùm hoa màu trắng, ánh mặt trời xuyên qua từ kẽ lá chiếu xuống, tạo thành một hình bóng loang lổ trên khuôn mặt của cô.
Đường Diệp Thần dập tắt điếu thuốc, tất cả chất vấn đã chuẩn bị xong, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cô nhắm mắt lại ngửi hương hoa, phút chốc những câu hỏi chất vất ấy lại nghẹn ở cổ họng. Cô vẫn đẹp như lúc mới gặp, chỉ là bây giờ cô đối với anh ta lại giống như một cái gân gà, ăn thì không ngon mà vứt bỏ thì tiếc.
Năm năm trước, chính cô đã phản bội anh ta trước, phản bội tình yêu của bọn họ!
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta lạnh lùng: “Hân Nghiên, cô đã nói gì với chú Tư của tôi?”
Tống Hân Nghiên mở mắt ra, nhìn người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng chế giễu nói: “Những chuyện nên làm hay không nên làm các người đều đã làm hết rồi, còn sợ tôi nói gì nữa? Đường Diệp Thần, tôi vẫn không nghĩ ra tại sao lại là cô ấy, anh biết rõ…”
“Tống Hân Nghiên, tại sao lại là cô ấy, cô không biết sao? Bởi vì cô ấy sạch sẽ hơn cô, người đàn ông đầu tiên của cô ấy là tôi, còn cô thì sao, người đàn ông đầu tiên của cô là ai?” Đường Diệp Thần nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời cô, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy ý hận.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch, vết thương ẩn giấu trong lòng bị lời nói tàn nhẫn của anh ta hung hăng xé rách, cô đau đến sắp không thở nổi: “Anh… anh đã từng nói anh không để ý…”
“Từ lúc nào cô lại trở nên ngây thơ như thế, lời nói của đàn ông mà cô cũng tin ư?” Đường Diệp Thần hài lòng nhìn bộ dáng đau khổ của cô, anh ta tiếp tục nói: “Tống Hân Nghiên, cô thật bẩn thỉu! Mấy năm nay, cô giống như ruồi nhặng ở trong cổ họng của tôi, thỉnh thoảng lại khiến tôi ghê tởm, nhưng tôi nhịn, tôi giữ lời hứa cưới cô, cũng làm phiền cô nhận rõ thân phận của mình, nếu cô dám nói nửa chữ với chú Tứ, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Tống Hân Nghiên lảo đảo lùi lại mấy bước, cô mở to hai mắt, liều mạng muốn nhìn rõ bộ dáng của người đàn ông trước mắt, nhưng trước mắt càng ngày càng mơ hồ: “Đã như vậy, tại sao anh không ly hôn với tôi?”
“Ly hôn? Vậy làm sao tôi có thể thưởng thức bộ dáng tuyệt vọng và đau đớn của cô? Tống Hân Nghiên, không ai phản bội tôi mà còn có thể nguyên vẹn trở về.” Đường Diệp Thần nhìn bộ dáng bất lực của cô, trong lòng đau đớn một trận, lời nói là vũ khí sắc bén đả thương người nhất, anh ta muốn cô đau khổ, muốn cô phải trả giá thật đắt cho hành động mà cô đã làm. Chỉ có nhìn thấy cô đau đớn, sự thù hận của anh ta đối với cô mới có thể giảm bớt.
Nhưng thật sự nhìn thấy cô bị anh ta làm tổn thương, chính anh ta lại đau lòng trước.
Anh ta chán ghét bản thân như vậy, càng chán ghét bản thân anh ta biến cô thành như thế. Người phụ nữ tên Tống Hân Nghiên này, rốt cuộc dựa vào cái gì mà làm cho anh ta không cầm nổi cũng không từ bỏ được, rốt cuộc dựa vào cái gì mà làm cho anh ta không thể không lựa chọn năm năm?
Tống Hân Nghiên đau lòng đến chết lặng, cuối cùng cô cũng hiểu được, anh ta không ly hôn không phải vì luyến tiếc cô, mà là vẫn chưa ngược đãi cô đủ. Cô cười, cười đến càng ngày càng vui vẻ, nước mắt lại càng lúc càng thi nhau rơi xuống: “Đường Diệp Thần, cám ơn anh đã khiến tôi hết hy vọng.”