Mục lục
Anh Từng Là Duy Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau scandal lộ ảnh giường chiếu, cô đã tắt điện thoại nên Đổng Nghi Tuyền không thể liên lạc được với cô, không biết bà ta có lo lắng cho cô không? Cô lật xem điện thoại của mình, mới thấy rằng số điện thoại của Đồng Nghỉ Tuyền không có trong đó.

Cô đặt lại điện thoại trên bàn, đóng tạp chí lại, đột nhiên cảm thấy có hai ánh mắt bất thiện đổ dồn về phía mình. Cô nhìn lên và thấy Hạ Doãn Nhi đang ngồi bên cửa sổ cách đó không xa, cô hơi nhíu mày nhìn tới thì thấy Hạ Doãn Nhi đứng dậy đi về phía cô.

“Cô Tống, lâu rồi không gặp!” Hạ Doãn Nhi ngồi xuống đối diện với Tống Hân Nghiên, cô ta đặt báo cáo kiểm tra và cặp kính râm trên tay lên bàn, chăm chú nhìn Tống Hân Nghiên. Cô †a đã nhốt mình ở nhà kể từ bữa tiệc cuối cùng mà cô đã gây rối. Tuy ở nhà nhưng chuyện gì xảy ra ở Đồng Thành cô ta cũng biết.

Tống Hân Nghiên theo bản năng nhìn tờ báo cáo khám bệnh trên bàn, trên đó có viết chữ phụ khoa, trong lòng cô có dự cảm không lành. Cuộc trò chuyện giữa cô và Lệ Gia Trân lần trước vẫn văng vẳng bên tai cô, chẳng lẽ...”

“Chào cô Hại” Tống Hân Nghiên miễn cưỡng đè ép nỗi sợ trong lòng, khẽ nói.

“Gần đây ôi nghe nói cô Tống thực sự làm cho người dân Đồng Thành giải trí một phen, tôi tưởng cô không dám ra ngoài chứ, nào ngờ lại tình cờ gặp cô ở đây. Cô Tống không đeo kính râm thì không sao chứ? “ Hạ Doãn Nhi tiếp tục mỉm cười, nhưng lời nói của cô ta rất ác độc.

Tống Hân Nghiên không ngạc nhiên khi Hạ Doãn Nhi biết về bức ảnh giường chiếu của mình, cô nói: “Tôi không phải là ngôi sao cũng không phải là người nổi tiếng thì lo gì chứ? Đeo kính râm mới sợ người ta nhận ra tôi.”

Hạ Doãn Nhi nhìn vào chiếc kính râm trên tay cô ta, lời nói của cô ta không có chút ý tốt nào cả, cô ta cười khúc khích: “Cô Tống đây có vẻ nhanh mồm dẻo miệng quá nhỉ?”

“Tất nhiên là không, tôi chỉ nhanh mồm dẻo miệng với những kẻ thô lỗ với tôi thôi” Tống Hân Nghiên cười nói, cô vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Doãn Nhi trong nhà họ Hạ, cô ta hồn nhiên, hoạt bát và được nhiều người quý. Có lẽ đó là một loạt các thay đổi khiến cô ta có chút trở nên tối tăm.

Hạ Doãn Nhi chống căm: “Đó là lý do tại sao tôi nói răng tôi rất thích cô đấy. Nhân đây, có điều tôi muốn chia sẻ với cô, tôi đang mang thai, vừa tròn một tháng.”

Đầu của Tống Hân Nghiên ong ong, cô nhìn chằm chằm vào bảng báo cáo kết quả khám nghiệm trên bàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chăm Hạ Doãn Nhị, cô ta nói rằng cô †a đang mang thai, chính xác là một tháng, đếm thời gian, đứa trẻ này phải là của Thẩm Ngộ Thụ: “Cô...”

“Nói với bạn của cô rằng đứa trẻ này sẽ là lợi thế lớn để tôi kết hôn với Thẩm Ngô Thụ. Cô ta đã cho tôi một gánh nặng nhục nhã trên lưng mãi không thể xóa bỏ, nên tôi cũng sẽ khiến cô ta đau khổ suốt đời, như vậy công bằng mà phải không?” Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của cô ta lóe lên một tia căm hận đáng kinh ngạc.

“Hạ Doãn Nhị, cô làm như vậy là đang hủy hoại cuộc sống của chính mình, hà cớ gì phải làm như vậy?” Tống Hân Nghiên lắc đầu, sức mạnh của hận thù thật đáng sợ, có thể biến một người thành ác quỷ. Mà Hạ Doãn Nhi trước mặt cô không ngờ đã trở thành ác ma, cô ta sẽ dùng hạnh phúc của chính mình cả đời này để hủy hoại hạnh phúc của người khác.

“Hà cớ? Cô Tống, cô không ngây thơ như vậy nhỉ? Mọi người nên trả giá cho những gì họ đã làm. Thẩm Ngộ Thụ đã không quản tốt phần dưới của mình. Anh ấy đã ngủ với tôi nhưng lại không chịu trách nhiệm với tôi còn sỉ nhục tôi hết mức có thể, nếu tôi để anh ấy hạnh phúc với một người phụ nữ khác, làm sao tôi có thể nuốt trôi cơn tức này chứ?” Hạ Doãn Nhi chế nhạo, cô ta đã chờ đợi, đợi một ngày có thể lật tẩy để làm cho Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Gia Trân đau đớn, cuối cùng cô †a cũng đợi được đến ngày này rồi.

Với đứa con này, Thẩm Ngộ Thụ sẽ phải cưới cô ta thôi.

Tống Hân Nghiên như có gì đó mắc nghẹn trong cổ họng, cô không thể nói được nữa, Hạ Doãn Nhi ngây thơ và đáng yêu ấy đã vĩnh viễn ra đi, sao cô ta lại trở nên đáng thương thế này?

Hạ Doãn Nhi vừa nói xong, cô ta cầm kính râm trên bàn đeo vào, sau đó cầm biên bản kiểm tra và túi xách, đứng dậy rời đi.

Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ta, Gia Trân, khi tin tức không may này đến, cô ấy và Thẩm Ngộ Thụ có thể tiếp tục bước tiếp không? Tại sao cô đột nhiên nhớ đến chữ ký của Bạch Mã, mặt trời đã thay đổi thành mây đen, đêm ngâm thơ thấy ánh trăng lạnh lẽo; Bồng Sơn nhiều mây trên đường, chú chim xanh đang chăm chú ghé thăm.

Chữ ký của Gia Trân có nghĩa là cô ấy và Thẩm Ngộ Thụ cuối cùng sẽ chia tay sao?

Của Gia Trân đã ứng nghiệm, còn cô thì sao?

Khi Hàn Mỹ Hân chạy đến, cô ấy nhìn thấy Tống Hân Nghiên đang ngồi sững sờ ở đó, cô ấy đưa tay ra quơ quơ trước mắt cô: “Hân Nghiên, cậu đang nghĩ gì vậy?”

Tống Hân Nghiên tỉnh táo trở lại, cô nhìn lên cô ấy và nói: “Không có gì đâu, cậu có mang túi xách của tớ đến không?"

“Có, có trứng và gà trong xe. Mẹ bảo khi nào về tới nơi thì gửi cho cậu, tớ không dám trái lệnh của ông bà già ở nhà đâu.” Hàn Mỹ Hân tỉnh nghịch nói.

Tống Hân Nghiên mỉm cười nói: “Thay tới nói lời cảm ơn chú và dì nhé.”

“Tớ nhất định sẽ chuyển lời, à mà đúng rồi, hôm qua cậu với Thẩm Duệ nói chuyện với nhau sao rồi? Ổn hết chưa?” Hàn Mỹ Hân lặng lẽ nhìn cô, thấy rằng nỗi u uất giữa hai lông mày đã dịu đi rất nhiều, cô ấy nghĩ bây giờ cô đã ổn.

“Ừm, đang trong giai đoạn làm hòa rồi.” Tống Hân Nghiên gật đầu.

“Thật ra, tớ nghĩ Thẩm Duệ không tệ. Nghe Bạc Mộ Niên nói, mấy ngày qua Thẩm Duệ gần như lật tung cả Đồng Thành lên để tìm cậu đấy. Có thể thấy anh ấy đối với cậu là thật lòng. Lần trước anh ấy theo đuổi cậu mà không ngại việc cậu đang là vợ của Đường Diệp Thần, hiện tại ảnh giường chiếu của cậu anh ấy cũng không bận tâm, cho nên cậu ơi, đừng nghĩ nữa, người đàn ông này thật tốt, có thể cùng anh ấy vui vẻ hạnh phúc mà” Hàn Mỹ Hân nói, lấy ly cà phê đặt trước mặt cô ấy uống một ngụm mà không bận tâm cô đã uống qua.

Tống Hân Nghiên do dự một lúc, khi thấy cô ấy đã uống hết cà phê, cô nói: “Mỹ Hân, thật ra có chuyện tớ vẫn đang giấu cậu, nhân vật nam chính trong bức ảnh trên giường chính là Thẩm Duệ”

“Cái gì?” Hàn Mỹ Hân nhất thời không có phản ứng, vừa nói xong, cô ấy đột nhiên mở mắt ra: “Cậu nói là Thẩm Duệ á, nhưng ảnh giường chiếu là do tên khốn kia chụp năm năm trước đây mà, chẳng lẽ Thẩm Duệ chính là tên khốn đó sao?”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

“Ôi trời ơi, đây là tình huống gì vậy?" Hàn Mỹ Hân bối rối, năm năm trước, Thẩm Duệ cưỡng bức Tống Hân Nghiên, Tống Hân Nghiêp kết hôn với Đường Diệp Thần. Năm năm sau, Thẩm Duệ tìm thấy Tống Hân Nghiên, vì năm năm trước anh đã yêu cô nên muốn đoạt lấy cô từ tay đường Diệp Thần. Có nghĩa là, Đường Diệp Thần là một bi kịch và là bia đỡ đạn trong toàn bộ câu chuyện này.

Thế giới quá hỗn loạn, cô ấy muốn yên tĩnh!

“Nếu ảnh giường chiếu không bị lộ, anh ấy vốn định sẽ không bao giờ nói với tở rằng anh ấy chính là người đàn ông đó trong suốt quãng đời còn lại của tớ, vì vậy tớ rời bỏ Đồng Thành một phần là vì tớ không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh ấy.” Tống Hân Nghiên giải thích.

“Thật là kịch tính, Hân Nghiên này.” Hàn Mỹ Hân uống cạn ly cà phê trước khi cô ấy bình tĩnh lại: 'Nhưng nếu anh ấy là người đàn ông của năm năm trước, anh ấy sẽ là người đàn ông đầu tiên và cũng là người cuối cùng của cậu rồi. Một người đàn ông, thật tốt để cậu một lòng một dạ với anh ấy đến già. Chẳng lẽ cậu vẫn muốn bị ông già xấu tính gì đó làm hại cậu sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK