Quần áo đã trở thành những vật thể vướng víu, cô cố gắng kéo chúng ra, cố gắng làm giảm bớt cái nóng đang hừng hực từng đợt trong người.
Đường Diệp Thần buông môi nhìn thẳng vào cô, hai má cô ửng hồng, ánh mắt càng lúc càng thêm mê ly, cả người cô toát ra vẻ thuần khiết quyến rũ, ánh mắt anh ta tối sầm lại, hô hấp ngưng trọng, hơi thở của anh ta cũng nóng rực lên.
Năm năm trước, cô đã thuộc về anh ta, nhưng anh ta đã nhẫn nại mà không chạm vào cô cho đến ngày nay. Thấy cô bất lực cọ vào chăn bông, yết hầu của anh ta nhanh chóng trượt lên xuống, anh ta không thể chịu được nữa mà cúi người xuống.
Động tác của anh ta đột ngột, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bầu ngực trắng nõn của cô, trên đó có một dấu răng sâu, vết hằn dài, hình dáng giống như do một người đàn ông trưởng thành để lại, cả người anh ta run lên. Nó như một chậu nước lạnh dội xuống, dập tắt ngọn lửa dục vọng trong người anh ta.
Anh ta hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ trước mặt, lửa giận và sự ghen tị trong lòng càng thôi thúc anh ta. Sự tồn tại của dấu răng này đã làm anh ta bẽ mặt suốt thời gian qua, người phụ nữ của anh ta đã bị người khác nhanh chân đến trước giành mất.
Một cơn tức giận vô hình tràn ngập cổ họng, anh ta đưa tay xé cà vạt của mình rồi trói hai tay cô vào đầu giường. Anh ta cúi người xuống, cắn vào vai cô không chút ham muốn, anh ta muốn để lại dấu ấn của mình trên người cô, để cô mãi mãi không thể xóa nhòa trong cuộc đời.
Đây là kết cục khi cô phản bội anh ta.
Chuông cửa phòng đột nhiên vang lên, thể hiện rất rõ tâm trạng lo lắng của người bên ngoài.
Tiếng chuông cửa làm phiền cuối cùng cũng khiến Đường Diệp Thần không làm tiếp được, bước xuống giường ầm ầm một tiếng, tức muốn hộc máu đi tới mở cửa.
Ngoài cửa, Tống Nhược Kỳ ưu nhã đứng ở nơi đó, khi nhìn thấy Đường Diệp Thần đi tới mở cửa, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn quần áo xộc xệch của anh, hai mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: “Diệp Thần, anh đang làm gì vậy?”
Đường Diệp Thần đang có tâm trạng rất cáu kỉnh, anh ta không bao giờ nghĩ rằng người cắt ngang việc tốt của mình lại là Tống Nhược Kỳ, anh ta nói với giọng gay gắt: “Em không nhìn thấy sao?”
“Anh muốn lên giường với nó à?” Tống Nhược Kỳ mở to mắt, vẻ mặt đau lòng.
Vừa rồi Đường Diệp Thần vào khách sạn với cô ta, cô ta vào phòng tắm, quay lại thì tình cờ gặp Thẩm Duệ với vẻ mặt u ám. Trong lòng cô ta như có ma, không dám ngăn anh lại, nhưng anh đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm cô ta thật sâu, nói với cô ta: “Em gái em đang bị cảm nắng. Vừa rồi Diệp Thần đã đưa cô ấy lên lầu đặt phòng để giúp cô ấy giải nhiệt rồi.”
Tống Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn bóng lưng anh bước đi, không phải bị cảm nhiệt đưa đến bệnh viện sao, làm sao có thể mở phòng được?
Cô ta chợt nhớ những gì mẹ cô ta đã nói đầy ẩn ý trước khi ra ngoài vào buổi chiều, thái dương cô ta nhói lên khi nhận ra điều gì đó. Mẹ cô ta nói không thể tính kế với Thẩm Duệ được, nhưng những người khác thì có thể. Cho nên bà ta cố tình yêu cầu cô ta gọi Đường Diệp Thần đi với lý do xe bị hỏng, nhằm đánh thuốc mê Tống Hân Nghiên rồi gài bẫy Thẩm Duệ.
Nhưng họ không biết phân đoạn nào của kế hoạch đã xảy ra trục trặc, họ không tính đến Thẩm Duệ mà thay vào đó là đặt Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên lại với nhau.
Không được, không thể được!
Tình cảm của Đường Diệp Thần đối với Tống Hân Nghiên rất phức tạp, càng yêu thì càng hận, càng hận thì lại càng yêu, cho nên dù đã năm năm, anh ta vẫn không thể buông bỏ mối quan hệ này. Nếu Diệp Thần chọc thủng hàng phòng ngự trong lòng, thực sự ngủ với Tống Hân Nghiên, thì họ nhất định sẽ bắt đầu quay lại với nhau lần nữa.
Đây không phải là những gì cô ta muốn thấy, cô ta phải ngăn họ lại!
Một tay Đường Diệp Thần giữ cửa, dáng vẻ lười biếng và gợi cảm, nhàn nhạt nói: “Anh và cô ấy là vợ chồng, không phải lên giường với nhau là chuyện bình thường sao?”
“Diệp Thần, anh…” Tống Nhược Kỳ căng tai ra, nghe thấy tiếng rên rỉ mỏng manh từ bên trong, cô ta nhìn thấy trên chiếc giường lớn trong phòng qua cánh cửa hơi hé mở, Tống Hân Nghiên đang nằm trên giường với quần áo trên người rất hỗn loạn, hai tay bị cà vạt trói buộc vào thành giường.
Nếu cô ta không kịp thời ngăn cản, có thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra bên trong. Trong lòng cô ta như có vô số móng vuốt cào cấu, cô ta kìm nén tức giận, nhu nhược đáng thương nói: “Diệp Thần, đừng làm như vậy, cô ta có lỗi với anh, cô ta đã ngủ với người khác, vậy mà anh còn muốn cùng cô ấy nói lại tình xưa sao?”
Những lời nói của Tống Nhược Kỳ chắc chắn làm tổn thương thần kinh của anh ta, anh ta nhớ đến dấu răng trên ngực của Tống Hân Nghiên, cái dấu đó đã chói lọi châm biếm anh ta. Mặt anh ta tối sầm lại, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Cô ấy ngủ với người khác thì sao? Chỉ cần cô ấy là vợ anh, anh vẫn có thể thực hiện quyền lực của mình với tư cách là một người chồng trong một ngày với cô ấy.”
Tống Nhược Kỳ bất ngờ mở to hai mắt nhìn Đường Diệp Thần, một tia hoảng sợ lấn át cô ta, cô ta rưng rưng muốn khóc nói: “Diệp Thần, anh như vậy thì em phải làm sao hả? Em yêu anh, em không thể sống thiếu anh, hơn nữa em còn đang mang thai đứa con của anh mà.”
Đường Diệp Thần nhắm mắt lại, anh ta duỗi tay ấn vào vị trí trái tim của mình, vẻ mặt đau khổ: “Nhược Kỳ, phá thai đi, anh không phải là một người đàn ông tốt. Hân Nghiên có lỗi với anh, nhưng anh vẫn muốn cô ấy, trái tim này luôn luôn muốn cô ấy, Nhược Kỳ, em đi đi.”
Tống Nhược Kỳ chưa từng nghĩ tới Đường Diệp Thần lại nhẫn tâm yêu cầu cô phá thai, cô loạng choạng lui về phía sau hai bước rồi ngã xuống đất, ôm bụng thở ra đau đớn: “Diệp...Diệp Thần, bụng của em đau quá, Diệp Thần, cứu em, cứu em với…”
Đường Diệp Thần mở to mắt, thấy trên trán Tống Nhược Kỳ đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, sợ tới mức vội vàng bước đến ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, đỡ lấy eo cô ta, khi nhìn thấy chiếc váy trắng như tuyết của cô ta đã bị vấy máu, anh ta lập tức hoảng sợ: “Nhược Kỳ, em bị sao vậy?”
“Đưa em đến bệnh viện đi anh, Diệp Thần, mau đưa em đến bệnh viện, con của em, con của em…” Tống Nhược Kỳ nắm chặt cánh tay của Đường Diệp Thần, bụng dưới đau nhói vô cùng.
Đường Diệp Thần không dám do dự, bế cô ta chạy nhanh ra thang máy.
Ngay khi bọn họ rời đi, bên ngoài căn phòng xuất hiện một bóng người cao lớn, anh nhìn cánh cửa đang mở, chậm rãi đi vào. Anh đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bị trói trên giường với đôi mắt sâu thẳm.
Quần áo của cô bị cởi ra một nửa, cổ của cô được bao phủ bởi những dấu hôn chằng chịt chói mắt.
“Nóng… nóng quá…” Tống Hân Nghiên bất giác lẩm bẩm, qua tầm mắt mờ mịt, cô nhìn thấy có người đang đứng ở đầu giường, đang đứng bất động nhìn mình chằm chằm, cô cầu xin: “Giúp tôi với… Tôi chết mất…”
Thẩm Duệ ngoảnh mặt đi, tìm kiếm sắc bén từng ngóc ngách trong phòng, không bỏ sót một chi tiết nào. Họ đã rất vất vả để thiết kế nên Đại tiệc Hồng Môn này, người muốn thiết kế nó chắc chắn không phải Tống Hân Nghiên, cô chỉ là một con tốt bị lợi dụng mà thôi.
Mục tiêu của họ là anh, đúng là con giun xéo lắm cũng quằn mà.
Thẩm Duệ tìm được một chiếc camera mini ở một nơi rất kín đáo, trên giường liền phát hiện ra một con chíp của thiết bị nghe lén, anh chế nhạo, hóa ra căn phòng không phải ngẫu nhiên mở ra, mọi thứ đã được chuẩn sẵn, chỉ còn chờ gậy ông đập lưng ông thôi.
Anh ném thiết bị nghe lén xuống đất, đôi giày da bóng loáng dẫm lên không thương tiếc.
Tiếng “rè rè” vang lên bên tai, vẻ mặt của bà Tống đột nhiên thay đổi, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ba người còn lại kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bà ta, bà ta cười ngượng ngùng: “Ông thông gia, bà thông gia, tôi ra ngoài trước một lúc, mọi người cứ thong thả, mọi người cứ thong thả đi nhé.”
Bà Tống bước ra khỏi phòng riêng, đi thang máy lên lầu, lao ra phía ngoài căn phòng bà ta đã chuẩn bị trước, cửa mở toang, cả tòa nhà đã không còn ai, bà ta bước nhanh vào và nhìn thấy con chip nghe lén bị giẫm nát trên mặt đất, sắc mặt bà ta thay đổi rất nhiều.
Bà ta bước đến chỗ đã lắp camera, đưa tay ra tìm thì phát hiện camera đã biến mất. Ba ta khẽ nheo mắt, sắc mặt tái đi, mọi thứ bà ta lên kế hoạch cẩn thận đều vô ích.
- ----------------
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, cô không thể nhấc người lên, chân tay cô đau nhức, như thể cô vừa kết thúc một cuộc chạy marathon. Cô mở mắt ra, và thứ bật ra trong mi cô là hình nền màu xám sắt nam tính, không khí có mùi kích thích tố nam nồng đậm.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, một luồng hơi nóng ổn định truyền đến sau lưng, một cỗ lực lượng giữ chặt eo cô, mấy mảnh vỡ mà cô đã quên trong đầu chợt lóe lên, cô đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía sau.
Ánh nắng xuyên qua các khe hở trên rèm, chiếu xuống trước giường. Đôi mắt của Thẩm Duệ nhắm chặt, anh đang ngủ rất say. Đôi mi dài của anh tạo nên một vòng cung mờ nhạt trên mí mắt, anh trông giống như một đứa trẻ chưa biết thế giới khi anh chìm vào giấc ngủ.
Dưới lớp chăn bông, họ là da kề da, nhắc nhở cô rằng đêm qua họ không chỉ đắp chăn và trò chuyện.
Cô nhớ tới những hình ảnh cuối cùng vào tối hôm qua, cô bị Đường Diệp Thần bắt đi, nhưng làm sao lại có thể trở thành anh? Khi cô nghĩ rằng họ đã phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng đêm qua, cô không thể nằm xuống được nữa, cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy.
Người đang ngủ say bị đánh thức, còn chưa mở mắt, lòng bàn tay to đã xâm phạm vô thức: “Suy nghĩ lại? Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày em bị vắt kiệt sức thôi.”
Tống Hân Nghiên xấu hổ đến mức toàn thân bốc hỏa. Tối hôm qua đầu óc cô không tỉnh táo, nhưng bây giờ cô đã tỉnh hẳn rồi. Cô không thể chấp nhận hành vi thân mật như vậy giữa họ, cô bắt lấy cánh tay đang lộn xộn của anh, xấu hổ pha với giận dữ nói: “Thẩm Duệ, anh đừng có làm bậy!”
Thẩm Duệ mở mắt ra, ánh mắt có chút lười biếng gợi cảm, giọng nói khàn khàn: “Tối hôm qua làm loạn rồi, nằm xuống, ngủ thêm một chút nữa đi.”
Tống Hân Nghiên có thể ngủ ở đây được, trong khi đang loay hoay, chiếc chăn bông bị tuột xuống, cơ thể cô được bao phủ bởi những dấu hôn bắt mắt, khiến cô nhớ lại sự điên cuồng đêm qua. Cô và Thẩm Duệ không còn trong sạch nữa.
Thẩm Duệ nhìn vẻ mặt vừa đau khổ vừa hối hận của cô, cô tức giận đến mức muốn đuổi anh ra khỏi giường, anh ngồi dậy, cau mày nhìn cô chằm chằm: “Em hối hận à? Hay là người đàn ông đêm qua em ước gì có được là Đường Diệp Thần?”
Tống Hân Nghiên thấy trên người anh đầy vết trầy xước, cổ họng dường như bị chèn ép nghiêm trọng, không thể nói ra lời nào. Cô khó khăn nhìn đi chỗ khác, nhìn vô hồn vào đống quần áo vương vãi của cả cô và Thẩm Duệ.
Cơn đau đầu của cô sắp bùng nổ, cô có hối hận không? Nếu cô tỉnh lại dưới thân của Đường Diệp Thần, lúc đó cô mới thực sự hối hận!
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, Thẩm Duệ cúi người kéo cô đang trần trụi ôm vào trong lòng, ánh mắt đầy âu yếm, nhẹ giọng nói: “Ngủ tiếp một chút đi, tối hôm qua em tiêu tốn quá nhiều sức lực, đừng suy nghĩ lung tung nữa, huyện cũng đã xảy ra rồi, em có muốn hối hận thì cũng đã muộn.
Tống Hân Nghiên đưa tay định đẩy anh ra, nhưng anh nắm lấy ngón tay cô, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay cô, như thể xoa dịu, như thể yêu thích mà không thể bỏ xuống.
Hốc mắt Tống Hân Nghiên nóng lên, cô quay đầu đi: “Cháu muốn đi tắm.”
“Được rồi, để tôi đi pha nước cho em.” Thẩm Duệ nhẹ gật đầu, đứng dậy đi pha nước tắm cho cô, cũng không nóng nảy ép cô nữa. Anh đã ở bên cô suốt đêm qua, nhưng anh chưa bao giờ thực sự có được cô.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Thẩm Duệ đứng dưới vòi hoa sen đơn giản tắm rửa, khi nước trong bồn tắm gần như cạn sạch, anh liền quấn khăn tắm đi ra. Trên giường không có bóng dáng của Tống Hân Nghiên, quần áo của cô trên sàn cũng biến mất.
Vẻ mặt đầy dịu dàng của Thẩm Duệ biến mất, vẻ mặt anh trở nên nham hiểm lạ thường, anh không thể tin được rằng mình lại bị người phụ nữ không biết tốt xấu này bỏ rơi.
- ------------------------
Tống Hân Nghiên rời khỏi biệt thự, đi được một đoạn dài thì cô nhìn thấy hiệu thuốc, cô bước vào, lấy một hộp thuốc tránh thai và một chai nước khoáng trên kệ, rồi đến quầy thu ngân thanh toán. Cô không phải là một cô gái mới lớn biết phải làm gì để tránh bị tổn thương một lần nữa.
Cô bước ra khỏi hiệu thuốc, ngồi xuống băng ghế bên ngoài, đã đi một quãng đường xa như vậy, hai chân yếu ớt, không còn sức mà nhích thêm bước nữa.
Cô rút thuốc ra khỏi hộp nhôm, mở nắp chai nước khoáng, vừa định bỏ thuốc vào miệng thì cổ tay cô đã nắm chặt. Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống người đàn ông đứng ở phía sau, dáng người cao lớn, bóng dáng của anh từng chút từng chút che khuất cô trong ánh sáng, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo, hung ác nhìn chằm chằm cô gái không biết tốt xấu này: “Đây là cái gì hả?”
“Thuốc tránh thai!” Tống Hân Nghiên nói, cố gắng đưa những viên thuốc vào miệng.
Tất nhiên Thẩm Duệ biết đây là loại thuốc gì, nhưng khi cô nói ra điều đó một cách thờ ơ như vậy, trái tim anh vẫn đau nhói, nếu đêm qua bọn họ... “Em muốn giết con của chúng ta à?”
“...”
Tống Hân Nghiên đỏ mặt khi bị anh hỏi, cô vội vàng nói: “Chú đang nói nhảm cái gì vậy?”
Thẩm Nguy giật lấy thuốc và hộp thuốc trong tay cô, xoay người ném vào thùng rác bên đường. Tống Hân Nghiên rất tức giận, mọi chuyện xảy ra đêm qua đều là tai nạn, cô không có quyền trách anh, bây giờ cô muốn uống thuốc, tại sao anh lại ngăn cản cô?
Cô đứng dậy, xoay người bước đến hiệu thuốc.
Thẩm Duệ nhanh như chớp chạy đến chặn trước mặt cô: “Tống Hân Nghiên, nếu em thách thức giới hạn tôi một lần nữa, có tin tôi sẽ đánh em không hả?”
Anh gần như phát điên vì người phụ nữ cứng đầu này! Ban đầu anh muốn nói cho cô biết sự thật, nhưng bây giờ thì không cần nói nữa. Anh tin rằng chỉ cần anh nói sự thật với cô, cô sẽ càng tìm cách để tránh anh càng nhiều càng tốt.
“Thẩm Duệ, chú có ý gì? Chẳng lẽ chú muốn cháu sinh con cho chú sao?" Tống Hân Nghiên cũng rất tức giận, bất chấp nói ra những lời thô lỗ như vậy.
Sắc mặt của Thẩm Duệ trở nên cực kỳ khó coiL “Tối hôm qua tôi rất vui, còn em thấy khó chịu à?”
“...” So về da mặt dày, Tống Hân Nghiên thú nhận cô không cùng đẳng cấp với Thẩm Duệ, cho nên cô tức giận xoay người rời đi, cái này không được, lần sau cô nhất định phải mua được thuốc.
Cô vừa đi được vài bước thì có người nắm lấy cổ tay cô, cô quay lại nhìn Thẩm Duệ đang rất tức giận, cô sợ hãi tới mức rụt cổ lại. Một giây tiếp theo, anh kéo cô đến bên chiếc Bentley Continental, mở cửa ghế phụ rồi đẩy cô vào trong xe.
Trong xe, Tống Hân Nghiêng nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố lướt qua như bóng người ngoài cửa sổ, lòng vẫn hờn dỗi. Chóp mũi có mùi khói sặc sụa, cô khẽ cau mày.
Qua khóe mắt cô thấy anh hút hết một điếu lại châm thêm điếu khác, cô không chịu được nữa quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Chú có thể ngừng hút thuốc được không?”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Thẩm Duệ liếc mắt nhìn cô, không nói câu nào, nhưng ngay sau đó, cửa kính xe hạ xuống, khói thuốc trong tay không còn nữa, sương khói sặc người trong xe bị gió cuốn đi.
Tống Hân Nghiên: “...”
Người này không có ý thức về việc bảo vệ môi trường sao?
Sau một lúc, Thẩm Duệ vươn bàn tay nắm lấy tay nhỏ đang gác trên đầu gối nhỏ của cô. Tống Hân Nghiên quay đầu lại, nhìn hai bàn tay họ đang run rẩy, cô theo bản năng muốn rút ra, nhưng anh dùng sức một chút, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhúc nhích!”
Tống Hân Nghiên liếc nhìn anh, không di chuyển, có một sự mơ hồ trong cỗ xe dần dần bao quanh họ, Tống Hân Nghiên không biết họ đang làm gì bây giờ, có phải được coi là đang ngoại tình không?
“Đừng uống thuốc, tối hôm qua tôi đã có sử dụng đồ bảo hộ rồi.” Thẩm Duệ mở mắt nói dối: “Điều em sợ hãi sẽ không xảy ra đâu.”
Tống Hân Nghiên không nói gì, cũng không rút tay mình về. Cô nhắm mắt dựa lưng vào ghế, dường như đã ngủ.
Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn hàng mi đang run lên của cô, anh biết cô vẫn chưa ngủ, chỉ là cô không biết tương lai phải đối mặt với anh như thế nào. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác xót xa, bàn tay to lớn chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Chiếc xe đậu bên ngoài nhà xanh, Tống Hân Nghiên mở mắt ra nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Chú Tư, cảm ơn chú…”
Còn chưa kịp nói “Cảm ơn” thì hơi thở của anh đột nhiên tới gần, mùi thuốc lá tươi tràn ngập xung quanh cô, giây tiếp theo, môi cô đã bị anh khóa chặt.
Một tay anh chống lên vô lăng, tay còn lại đặt lên ghế sau cô, há miệng ngậm lấy môi cô mà hôn thật mạnh, Tống Hân Nghiên sững sờ, nhất thời quên chống cự.
Môi anh áp vào môi cô, với một luồng khí không thể ngăn cản, như thể anh muốn nuốt cô vào bụng. Tống Hân Nghiên hoàn toàn choáng váng, không biết bao lâu sau anh mới chịu buông cô ra, giọng điệu ngang ngược: “Sau này gọi tôi là anh tư. Nếu em gọi sai, thì sẽ bị tôi trừng phạt một lần.
Tống Hân Nghiên ngơi ngác sờ lên môi mình, cô vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn vừa rồi.
Thẩm Duệ đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, trong mắt hiện lên sự ám ảnh sâu sắc: “Nghiên Nghiên, hãy nhớ kỹ một điều, vế sau tôi sẽ là người đàn ông của em, không phải là chú tư chồng của em nữa!”
- ------------------
Tống Hân Nghiên không thể nhớ rõ mình đã xuống xe như thế nào, cô mơ màng hồ đồ đi vào khu chung cư, bên tai quanh quẩn những lời nói mạnh mẽ ngang ngược của anh. Với nhận thức muộn màng, cô dường như thực sự khiêu khích anh.
Bước xuống tầng dưới của tòa nhà, một bóng người cao lớn đột nhiên đứng trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn đối phương.
Đường Diệp Thần trông có chút mệt mỏi, cằm mọc râu xanh, đôi mắt đen đỏ ngầu, khóe môi xanh tím, giống như là vừa đánh nhau với người nào đó. Anh chăm chú nhìn vào những dấu hôn ái muội trên cổ cô, buộc miệng hỏi cô: “Tống Hân Nghiên, tối qua em đã đi đâu?”
Tống Hân Nghiên mệt mỏi đến mức không còn sức để nói nữa, cô quay mặt đi, đi về phía tòa nhà của tầng lầu. Vừa mới đi được hai bước, cổ tay cô đã bị anh ta nắm lấy, anh vang lên bên tai cô giọng nói tức giận: “Mẹ kiếp, tối hôm qua em đi đâu vậy hả?”
Tối qua anh ta đã đưa Nhược Cầm đến bệnh viện, đứa trẻ đã được cứu, Nhược Kỳ sợ hãi nằm khóc không ngừng trên giường. Anh ta không có cảm giác gì với đứa trẻ này, nhưng thấy cô ta khóc lóc dữ dội, anh ta không rời đi, đợi đến khi cô ngủ say anh ta mới nhớ ra Tống Hân Nghiên đã bị anh ta bỏ lại ở khách sạn.
Anh ta lái xe vội vã trở về khách sạn, cầm thẻ mở cửa, anh ta nghe thấy tiếng thở hổn hển mơ hồ truyền đến từ cửa. Ngay lúc đó, máu anh ta gần như đông lại, toàn thân lạnh như băng. Anh ta nắm chặt tay, tức giận lao vào kéo người đàn ông kia xuống giường, đánh đập anh ta một cách thô bạo.
Người phụ nữ trên giường hoảng sợ hét lên, bật công tắc đèn lên, lúc đó anh ta mới nhận ra người phụ nữ trong phòng không phải là Tống Hân Nghiên. Ngay lúc đó, anh ta đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, không phải cô, thật tốt!
Ngay lập tức, trong đầu anh ta hiện lên một câu hỏi khác, cô bị đánh thuốc mê, nếu cô không ở trong phòng, thì cô đã đi đâu?
Anh ta tìm kiếm cô như một kẻ điên, gần như muốn lục tung cả khách sạn lên, nhưng không có dấu vết của cô. Cuối cùng, anh ta yêu cầu khách sạn gọi camera giám sát lên, nhưng trên camera giám sát không có hình ảnh cô bị bắt đi, cô cứ như vậy biến mất hoàn toàn không còn lại tung tích gì.
Anh ta không thể tìm thấy cô, nơi duy nhất anh ta biết cô có thể đến là nhà xanh. Anh vội vã đến nhà xanh và gõ cửa căn hộ. Hàn Mỹ Hân nói rằng cô vẫn chưa về, nhưng anh ta không tin, mạnh mẽ xông vào bên trong.
Cô thật sự không có ở đây!
Anh ta mới vừa lòng nơi đó, lại nắm lấy, cô không có về chung cư, vậy cô đang ở đâu chứ?
Anh ta đợi cô ở dưới nhà cả đêm, anh ta nghĩ có lẽ chỉ trong giây sau, cô sẽ xuất hiện trước mặt anh ta, sau đó nói với anh ta rằng cô say rượu vô tình ngủ quên bên vệ đường. Cô không bị đánh thuốc mê, tất cả chỉ là ảo giác của anh ta thôi.
Mỗi giây chờ đợi đều trở thành một cực hình, anh ta đợi từ tối đến rạng sáng, cuối cùng cũng đợi được cô xuất hiện.
Nhìn thấy cô vô hồn xuất hiện trên con đường, anh ta vui mừng đến mức không kìm được mình, anh ta muốn lao đến ôm cô vào lòng, muốn nói với cô rằng anh ta yêu cô, rằng cả hai sẽ có một cuộc sống tốt đẹp và không bao giờ cãi nhau nữa.
Nhưng tất cả những điều này trở thành tức giận và ghen tị khi anh ta nhìn thấy những dấu hôn trải rộng trên khắp cổ cô.
Tối hôm qua, khi anh ta đang trằn trọc tìm kiếm cô ở đây thì cô lại nằm dưới thân của người đàn ông khác.
Hiện thực tàn khốc đã đánh gục anh ta, ah ta mất đi lý trí, dùng hai tay lay động hai vai cô, hai mắt đỏ như máu, hung tợn nhìn cô: “Tống Hân Nghiên, nói cho tôi biết, người đàn ông đó là ai? Tôi muốn giết anh ta!”
Tống Hân Nghiên nhìn người đàn ông đang giận dữ trước mặt, cảm thấy chính mình bị tổn thương. Năm năm trước, cô là nạn nhân, và năm năm sau, cô cũng là nạn nhân. Nhưng phản ứng của anh ta vẫn giống hệt như năm năm trước. Mối quan tâm đầu tiên của anh không bao giờ biết được cô đã bị tổn thương nhiều như thế nào.
Cô quá mệt để nói, lặng lẽ bước đến tòa nhà của đơn nguyên.
Đường Diệp Thần thấy vậy, cơn tức giận vượt qua cả lý trí, anh ta túm lấy cô, giơ tay tát vào mặt cô. Tống Hân Nghiên như một con búp bê vải vô tri vô giác bị người ta vứt đi ngã phịch xuống đất. Cô ngẩng đầu lên ngây người nhìn Đường Diệp Thần, không buồn cũng không tức giận, cứ như vậy mà nhìn anh ta.
Làn da của cô rất trắng, hai má nhanh chóng sưng lên, hiện rõ năm dấu tay.
Đường Diệp Thần nắm chặt tay, cảm thấy trong lòng hiện lên một tia hối hận, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng tức giận, anh ta bước tới, ngồi xổm trước mặt cô, véo mạnh cằm cô, bắt cô phải nhìn vào ánh mắt giận dữ của anh ta: “Tống Hân Nghiên, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, người đàn ông đó là ai? Người nằm ở trên người cô lúc đó là ai hả?”
Tống Hân Nghiên đột nhiên bật cười, máu trào ra khóe miệng, cô cười ra nước mắt, trong lòng tê dại vì đau đớn, cô mỉa mai nói: “Đường Diệp Thần, không phải là anh nên nhường cơ hội này cho người khác sao?”
Cô sẽ không bao giờ quên chuyện tối hôm qua anh trói cô vào đầu giường, nhưng cuối cùng anh ta lại đưa Tống Nhược Kỳ đi.
Đường Diệp Thần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ điếm!”
“Anh nói đúng, tôi là con điếm nên đừng dây dưa với tôi nữa mà ly hôn đi.” Với cái tát này và năm năm này, cô coi như là khoảng thời gian cô trả ơn cứu mạng của anh, từ nay về sau, bọn họ không còn liên quan gì đến nhau nữa!
Đường Diệp Thần tức giận đến mức thở hổn hển, nhìn thấy bộ dạng không ăn năn của cô, anh ta không có cách nào chiếm được cô, anh ta cười lạnh: “Ly hôn? Để cho cô và người tình có thể đường đường chính chính ở bên nhau à? Tống Hân Nghiên, cô tưởng bở vừa thôi!”
Tống Hân Nghiên không biết anh ta lại có thể phun ra bao nhiêu lời tổn thương vời mình như vậy, cô đứng lên khỏi mặt đất, ánh mắt kiên quyết nhìn anh ta chằm chằm: “Vậy thì chúng ta mau tiến hành các thủ tục pháp lý đi.”
Nói xong, cô quay người đi về phía tòa nhà của đơn nguyên, không muốn có thêm những cuộc cãi vã vô nghĩa với anh ta nữa, như vậy chỉ khiến cô thêm buồn mà thôi.
Đường Diệp Thần nhìn bóng lưng cô biến mất vào trong hành lang, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, Tống Hân Nghiên, nếu cô đối xử với tôi không chung thủy như vậy, thì cô đừng trách tôi đối xử bất chính với cô!
- ------------------
Trong bệnh viện, bà Tống đang ngồi bên giường, trên tay cầm bát canh gà, nhìn Tống Nhược Kỳ nằm trên giường bệnh, qua một đêm, trông cô ta rất hốc hác, sắc mặt trắng bệch, có thể thấy được mạch máu xanh.
Bà ta múc một thìa canh gà đưa lên miệng thổi, lúc nguội bà ta mới đưa lên miệng cô ta: “Nhược Kỳ, uống chút canh gà đi con, thân thể con đang rất yếu, như vậy đứa trẻ sẽ không được khỏe mạnh đâu.”’
Đôi mắt đờ đẫn của Tống Nhược Kỳ mở to, tròng mắt chuyển động tròn, cô ta đột nhiên ngồi dậy, nắm lấy cổ tay của bà Tống, lo lắng nhìn vào mắt bà ta, hỏi: “Mẹ, đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Mẹ có bắt được Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ ngoại tình không?”
Bà Tống khẽ run tay, canh gà chảy xuống chăn bông, bà đặt bát lại trên bàn cạnh giường, lấy khăn giấy lau canh gà dính trên chăn bông, bà ta nói: “Mẹ có đặt camera mini và con chíp nghe lén. Tất cả đều bị phát hiện, người đàn ông đó đã phá hủy máy nghe lén, sau đó bắt Tống Hân Nghiên đi, cho nên mẹ không biết đó là ai cả.”
“Làm sao có thể? Thịnh Thế Hào là khách sạn bảy sao, khắp các hành lang đều có camera giám sát để đảm bảo an toàn cho khách. Mẹ, mẹ đã kiểm tra hệ thống giám sát chưa?” Tống Nhược Kỳ lo lắng hỏi, tối hôm qua bà ta đã nhìn thấy rõ ràng Tống Hân Nghiên bị Đường Diệp Thần trói vào thành giường, cô không thể tự mình rời đi được. Nếu ai đó đưa cô đi, camera giám sát sẽ không thể không ghi lại được diện mạo của người đó.
Bà Tống thở dài ngao ngán: “Những chuyện con nghĩ đến mẹ cũng đã nghĩ đến rồi, mẹ đã đi kiểm tra hệ thống giám sát vào thời điểm đó, nhưng sự giám sát trong vòng vài phút sau khi Tống Hân Nghiên bị bắt đi đã bị xóa hết rồi.”
“Bị xóa hết?” Tống Nhược Kỳ nhíu mày: “Nếu có người cố ý xóa hệ thống giám sát, thì thân phận của người này ở Đông Thành cũng đủ sợ rồi, nhưng ai đã bắt cô ta đi nhỉ?”
“Là Thẩm Duệ!” Bà Tống nói dứt khoát: “Sau khi Diệp Thần đưa Tống Hân Nghiên lên lầu, Thầm Duệ không bao giờ quay lại phòng Hoa Mẫu Đơn nữa. Ngoài anh ta ra thì mẹ nghĩ không còn ai khác có thể mang Tống Hân Nghiên đi được.”
Tống Nhược Kỳ lắc đầu: “Không, mẹ, con không tin, Thẩm Duệ có thể làm gì khi anh ấy mang Tống Hân Nghiên đi chứ, mẹ quên là anh ta không thể quan hệ được mà.”
Bà Tống lại bưng bát canh gà lên, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, bà nói: “Dù sao hiện tại chúng ta cũng không có bằng chứng nên không thể làm gì Thẩm Duệ được. Vốn dĩ mẹ muốn lấy chứng cứ anh ta đã quan hệ với Tống Hân Nghiên để ép anh ta bỏ vốn cứu vớt Tống thị, xem ra kế hoạch này vô ích rồi, ngân hàng đã cho ân hạn năm ngày, khi hết thời gian, Tống thị sẽ bị thanh lý và phá sản, đến lúc đó nhà họ Tống coi như kết thúc.”
“Mẹ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Đi từng bước một, chuyện thành hay không là do người. Con cũng đừng quá lo lắng, cứ yên tâm dưỡng thai là được. Chúng ta nhất định sẽ vung tiền, nhà họ Tống không thể sụp đổ được.” Bà Tống nói, bà ta đang nghĩ cách sử dụng đứa trẻ trong bụng Nhược Kỳ để đấu tranh giành cơ hội tồn tại cho Tống thị.
Tống Nhược Kỳ đâu còn tâm trạng để tâm đến chuyện khác, tối hôm qua Đường Diệp Thần kêu cô phá thai, trong lòng cô ta mơ hồ không yên. Sự tươi mới của Đường Diệp Thần đối với cô ta đã qua đi, rất có thể anh ta sẽ không giữ lời hứa kết hôn với cô ta. Không được, cô ta không được ngồi yên chờ chết, nhất định cô phải gả cho Đường Diệp Thần.
- ----------------
Trong phòng họp của các chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Duệ nở nụ cười tươi như gió xuân, ai cũng có thể nhìn ra hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, bởi vì có sai sót lớn trong phòng kế hoạch nên Tổng giám đốc Thẩm không bảo người giám sát tránh đường mà còn cười rạng rỡ, ngược lại còn yêu cầu anh ấy ngồi xuống.
Kết thúc cuộc họp, Thẩm Duệ yêu cầu Nghiêm Thành về văn phòng của mình, nhưng câu đầu tiên anh hỏi là: “Trợ lý Nghiêm, phụ nữ thường thích loại bất ngờ nào?”
Từ “phụ nữ” tương đương với không có gì trong cuộc đời của Thẩm Duệ, anh thà dành thời gian cho một kế hoạch còn hơn cố gắng tìm hiểu xem một người phụ nữ cần gì, nhưng hôm nay anh lại lần đầu tiên chủ động hỏi Nghiêm Thành về vấn đề này.
Nghiên Thành ngạc nhiên không có chút giả tạo: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Thẩm thích trang sức nhất. Nếu anh tặng đồ trang sức cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ thích.”
Sắc mặt của Thẩm Duệ hơi tối sầm lại, tất nhiên anh biết “Cô Thẩm” là đang ám chỉ ai trong miệng của Nghiêm Thành, anh cảm thấy thất vọng, phất tay: “Anh ra ngoài đi.”
Nghiêm Thành không biết mình đã nói sai chỗ nào, khi bước ra khỏi văn phòng chủ tịch, anh ta chợt nhận ra, cô Thẩm sao có thể là người Tổng giám đốc Thẩm muốn lấy lòng được? Thảo nào anh ta lỡ chụp phải chân ngựa mất rồi.
Thẩm Duệ đứng dậy khỏi ghế, đi đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, anh đứng yên nhìn về phía xa xăm. Anh đứng một lúc rồi quay người đi lại bàn làm việc, cầm lấy nội tuyến: “Nghiêm Thành, đi kiểm tra đi. Hôm qua Tống Hân Nghiên có liên hệ với ai trước khi cô ấy đến khách sạn Thịnh Thế Hào, có ăn phải đồ ăn không được vệ sinh ở đâu không?”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Duệ ngồi xuống ghế ông chủ, anh cầm bút lên, bật trên đầu ngón tay. Trước khi Tống Hân Nghiên bước vào phỏng riêng, phong thái của cô vẫn rất bình thường, chỉ trong vài phút sau khi bước vào phòng riêng, cơ thể của cô đã lập tức có phản ứng.
Anh có thể chắc chắn rằng cô không ăn gì kể từ khi vào phòng riêng, vậy cô bị đánh thuốc mê vào lúc nào? Cách bố trí của đối thủ thực sự rất thông minh, họ làm điều đó ảo diệu đến mức không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Anh e rằng ngay cả Tống Hân Nghien cũng không biết mình bị đánh thuốc mê vào lúc nào.
Nghiêm Thành nhanh chóng phản hồi: “Tổng giám đốc Thẩm, tối hôm qua cô Tống đã làm thêm giờ ở công ty. Sau khi tan sở, cô ấy đi thẳng đến Thịnh Thế Hào. Trên đường đi cô ấy không hề tiếp xúc với bất kỳ ai cả.”
Thẩm Duệ cau mày, cẩn thận nhớ lại từng động tác của mọi người sau khi Tống Hân Nghiên bước vào phỏng riêng tối hôm qua, anh không bỏ qua một chi tiết nào. Nếu không chạm vào thức ăn thì có thể là cái gì?
Nến thơm?
Mùi hương của đêm qua rất lạ!
Đó không phải là hương chỉ được dùng riêng trong Thịnh Thế Hào, lúc đó anh cũng không để ý tới, hiện tại nhìn lại, chắc chắn là hương có vấn đề. Anh đứng dậy, lấy chìa khóa xe, sải bước ra khỏi văn phòng.
Thẩm Duệ lái xe đến Thịnh Thế Hào, quản lý khách sạn đang đợi ở đại sảnh, thấy Thẩm Duệ đi thẳng đến sảnh đường Hoa Mẫu Đơn, anh ta nhanh chóng đi theo, Thẩm Duệ dường như thản nhiên nói: “Quản lý Lý, hương dùng trong sahr đường Hoa Mẫu Đơn là ở đâu vậy? Vợ tôi thích mùi lắm, kêu tôi vào khách sạn hỏi thăm.”
“Tổng giám đốc Thẩm tất cả nến thơm dùng trong Thịnh Thế Hào đều được đặt hàng từ Pháp. Cũng không có gì đặc biệt cả. Nếu như cô Thẩm thích, lát nữa tôi sẽ gửi vài chai đến nhà.” Quản lý Lý cười nịnh nọt.
Thẩm Duệ liếc nhìn anh ta: “Nến thơm trong mỗi hộp có giống nhau không?”
“Đúng vậy, hương liệu nổi tiếng nhất của Pháp là hoa oải hương, có tác dụng làm dịu tinh thần. Nhiều khách nói mùi thơm rất dễ chịu, cho nên khách sạn đặt hàng cùng một đợt để tránh sai sót.” Quản lý Lý không có gì để giấu, có gì đều nói ra hết.
Quản lý Lý kinh hãi: “Tổng giám đốc Thẩm nói quá lời rồi, tôi nào dám giấu giếm Tổng giám đốc Thẩm gì đâu chứ. tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua có một người phục vụ tới tìm tôi, chủ sảnh hoa mẫu đơn tự mang theo nến thơm đến, khách có thân phận cao quý, nên họ không dám đưa ra yêu cầu của riêng mình, họ sợ sự trách cứ từ khách hàng, cho nên họ đã đến xin tôi.”
“Tự mang nến thơm đến? Ai mang đến?” Ánh mắt Thẩm Duệ lóe lên, đúng thật vấn đề là nằm ở nến thơm.
“Hình như là bà Thẩm!”
“Anh chắc chứ?”
Quản lý Lý suy nghĩ một lúc rồi gật đầu lia lịa: “Tôi chắc chắn là bà Thẩm!”
Thẩm Duệ rời khỏi Thịnh Thế Hào, anh ngồi vào trong xe, đặt tay lên vô lăng, gõ nhẹ. Nến thơm do bà Thẩm Nhan Tư mang đến, mọi người ngửi thử thấy ổn, tại sao chỉ riêng Tống Hân Nghiên lại phản ứng với mùi thơm đó?
Hơn nữa vì sao Nhan Tư lại bỏ thuốc mê Tống Hân Nghiên, mục tiêu của họ là lời nói của anh ta, Nhan Tư bỏ thuốc mê Tống Hân Nghiên thì hơi vô lý. Chuyện này anh vẫn phải hỏi Tống Hân Nghiên, nếu không điều tra rõ ràng thì không có gì đảm bảo lần sau cô vẫn còn bị người khác tính kế làm hại.
Đối tượng lần này là hắn, lần sau không biết là ai. Nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép điều như vậy xảy ra thêm lần nữa!
- -----------------
Tống Hân Nghiên trở về căn hộ mà không cần suy nghĩ, tắm rửa xong thì leo lên giường đi ngủ. Lần này, cô ngủ một giấc đến tối cho đến khi chuông cửa vang lên, cô tỉnh lại sau giấc mơ.
Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong cơn mê man không biết trời tối là gì. Tiếng chuông cửa vang lên bên tai, cho nên cô ngồi dậy, vén chăn bông lên rời khỏi giường. Đi qua phòng khách, cô đến cửa, nhìn qua mắt mèo, cô có thể nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa là ai, cô không muốn mở cửa.
“Tống Hân Nghiên, tôi nhìn thấy em rồi, mở cửa cho tôi đi!” Giọng nói của Thẩm Duệ vọng vào cửa, có chút độc đoán pha thêm chút ngang ngược.
Tống Hân Nghiên phớt lờ anh, xoay người bước vào bếp, cả ngày đêm cô chưa ăn gì, bụng bắt đầu hát kế hoạch thành phố trống rỗng, cô vừa bước vào bếp thì cánh cửa mở ra kèm theo tiếng “lạch cạch” ở phía sau. Cô quay đầu lại và thấy cửa chống trộm bị mở ra, Thẩm Duệ bước vào với một chiếc túi giấy mang đi có in hình trên hộp.
`“Anh…” Tống Hân Nghiên sững sờ, sao anh có thể vào được?”
Thẩm Duệ đặt món đồ anh mang đến để lên bàn ăn, đi đến trước mặt cô, cúi người hôn cô, Tống Hân Nghiên theo bản năng lụi lại. Thẩm Duệ không ấn mạnh, anh lắc dây điện trong tay: “Dùng nó để mở.”
“...” Tống Hân Nghiên không ngờ vị chủ tịch uy nghiêm của một tập đoàn đa quốc gia lại thực sự làm một điều thô lỗ như vậy, anh làm điều đó mà không hề xấu hổ, cô chỉ đơn giản là bị anh thuyết phục: “Anh học được những mớ hỗn độn này ở đâu vậy? Chỉ giỏi học mấy thứ không tốt.”
Vẻ mặt của Thẩm Duệ hơi đơ ra, ngay lúc đó Tống Hân Nghiên dường như nhìn thấy dấu vết đau đớn trên khuôn mặt điển trai của anh, ngay khi cô định nói gì đó, Thẩm Duệ vươn tay đánh nhẹ lên má cô: “Em là người thứ hai dám nói tôi như vậy đấy.”
“Vậy người đầu tiên là ai?”
“Mẹ tôi.”
“...”
Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô, cô đang đứng dưới ánh đèn rực rỡ, năm dấu tay trên má cũng không còn che giấu được nữa, ánh mắt anh nhíu chặt, sải bước đi tới, đưa tay giữ lấy cằm cô, vừa đau khổ vừa tức giận: “Mặt em bị làm sao thế này? Ai đã đánh em hả?”
Tống Hân Nghiên cảm thấy xấu hổ, cô quay đầu tránh tầm mắt của anh: “Tôi vô tình đụng phải, không ai đánh tôi cả.”
Thẩm Duệ cười lạnh: “Em nói cho tôi biết đi, năm dấu tay này là va phải cái gì? Tôi lập tức phá hư nó!”
“...” Tống Hân Nghiên không muốn để ý đến anh, cô xoay người đi vào phòng bếp, cổ tay đột nhiên bị anh nắm lấy, anh không hài lòng lên tiếng: “Nói đi!”
“Anh có thể đừng xen vào việc của người khác nữa được không?” Tống Hân Nghiên tức giận đến mức vừa nói xong, nhưng nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, giọng điệu cô dịu đi: “Tôi không muốn nói chuyện, anh có thể đừng ép tôi nữa không?”
Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm một lúc rồi mới buông tay cô ra.
Tống Hân Nghiên bước vào phòng bếp, lấy ra hai đôi đũa, sau đó lấy ra đặt ở trên bàn ăn, cô nói: “Ăn đi, ăn xong anh có thể đi, sau này không cần anh đến nữa.”
Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ khẽ nheo lại nhìn cô đầy nguy hiểm, khi nhìn thấy cô cầm hai đôi đũa đi ra, tâm trạng của anh vừa thay đổi, nhưng cô đã quay lại rồi dội một chậu nước lạnh lên người anh: “Tống Hân Nghiên, em ăn sạch tôi rồi lại phủi mông bỏ đi như vậy à?”
“Lạch cạch” một tiếng, chiếc đũa trong tay Tống Hân Nghiên rơi xuống đất, cô đỏ mặt trừng mắt nhìn Thẩm Duệ, căng thẳng nói: “Tối hôm qua là tai nạn, anh cứ coi như là bị chó cắn đi?”
“Nơi nào có thể có một con chó xinh đẹp như vậy chứ?” Thẩm Duệ trêu chọc.
Tống Hân Nghiên cúi xuống nhặt đũa, đứng dậy đi vào bếp, khi bước ra, cô đã sắp xếp cảm xúc của mình ổn định lại: “Thẩm Duệ, chúng ta đều đã kết hôn cả rồi, anh định giở trò ngoại tình với tôi sao?”
“Em muốn vậy à?”Sắc mặt Thẩm Duệ tối sầm lại, hiển nhiên lại không vui.
“Nếu không?” Tống Hân Nghiên hùng hồn hỏi.
Thẩm Duệ cười chế nhạo hai lần mà không giải thích gì thêm.
Tống Hân Nghiên bị tiếng cười của anh làm cho nổi da gà, trông hiền lành vô hại nhưng thực ra lại không chắc chắn, cô nhịn không được nói: “Anh cười cái gì vậy? Chẳng lẽ tôi nói gì sai à?”
Thẩm Duệ đáp lại cô bằng cái điệu cười ha hả.
Lúc này, Tống Hân Nghiên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, cô ghét nhất điệu cười quái lạ này của anh, cảm thấy như bị người ta nghĩ xấu, nhưng lại khiến người ta không cách nào hình dung được, cảm giác này thật khiến người ta cảm thấy ghê sợ!
Thấy cô im lặng giận dỗi, Thẩm Duệ chuyển hướng chú ý của cô: “Tối qua trước khi đến khách sạn em có ăn gì không nên ăn không?”
“Không, sau khi tan ca, tôi trực tiếp bắt taxi đến khách sạn luôn mà.” Tống Hân Nghiên biết anh muốn nói gì, tối hôm qua cô nhất định bị đánh thuốc mê. Nhưng cô ở trong phòng riêng chưa đến năm phút đồng hồ cũng không đụng vào thứ gì, làm sao có thể bị người ta đánh thuốc mê được?
“Tôi vừa vào khách sạn hỏi nến thơm trong phòng riêng tối hôm qua là do chị dâu mang đến. Nếu bát hương có vấn đề thì sao mọi người không sao, còn em thì chỉ có một mình em xảy ra chuyện?” Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm với đôi mắt rực lửa.
“Tôi cũng không biết nữa.” Tống Hân Nghiên nhớ khi cô bước vào phòng riêng, cơ thể cô đã bắt đầu nóng lên sau khi ngửi thấy mùi thơm đó. Nhưng như Thẩm Duệ đã nói, tất cả đều ổn, tại sao chỉ có cô lại là người duy nhất? Chuyện này đúng là rất kỳ lạ.
“Hay là, mấy ngày nay em có thường xuyên ăn thứ gì không? Có lẽ đó là thứ phản ứng với hương thơm đó.” Thẩm Duệ suy đoán nói.
“Một thức ăn cố định, vâng, tôi ăn cơm hàng ngày.” Tống Hân Nghiên nói.
Thẩm Duệ lườm cô một cách khinh thường: “Em có chắc là mình không nói đùa không?”
Tống Hân Nghiên đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, món duy nhất cô thường xuyên ăn gần đây chính là món canh gà, sau khi uống canh gà, cô thường cảm thấy nóng, lúc đầu, cô nghĩ đó là do canh gà quá bổ, đó là lý do tại sao cô bị như vậy. Bây giờ, nhìn lại, có lẽ canh gà đã bị thêm dược vào.
“Tôi uống canh gà mỗi ngày.”
Thẩm Duệ cau mày: “Em hầm à?”
“Không phải, là do mẹ tôi mang đến.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, hóa ra bà Tống bắt đầu bài trí sớm như vậy. Mỹ Hân đã nói đúng, một ngày nọ, món súp gà thơm ngon thực sự biến thành chất độc qua đường ruột. Tuy nó không hạ độc nhưng cũng đủ khiến cô sống dở chết dở.
“Tống Hân Nghiên, em là lợn à? Sao em lại ăn lung tung vậy chứ hả?”
Thẩm Duệ đột nhiên làm khó dễ cô, Tống Hân Nghiên có chút choáng váng chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh quay cuồng lúc ở trong nhà hàng: “Em có bao giờ nghĩ nếu bà ta cho em uống thuốc độc, sẽ không ai biết chuyện gì xảy ra, có khi là em chết đi cũng chả ai biết là chuyện gì!”
Nhà họ Tống quá gian xảo, không đề phòng được.
“Nếu tôi biết trong canh có thuốc, tôi đã bị anh cắn mất rồi. Nhưng nói lại lần nữa, anh không phải là người mạnh mẽ như vậy sao? Tối hôm qua anh đã cắn tôi như thế nào?” Kết quả là một tia sáng lóe lên trong đầu cô, làm cô chợt nghĩ về vấn đề này.
Thẩm Duệ không ngờ lời nói của cô đột nhiên thay đổi, anh sờ sờ mũi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, vành tai từ từ đỏ lên.