Mục lục
Anh Từng Là Duy Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Thẩm Duệ trầm xuống, “Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy qua chưa? Ra vẻ cái gì?”

Tống Hân Nghiên nói: “Em ra vẻ đấy thì làm sao, em chưa tha thứ cho bạn, vì vậy em không thể chấp nhận việc ngủ chung giường với anh. Nếu anh không đồng ý, ngày mai em sẽ chuyển ra ngoài sống.”

“Em nằm mơ đi!" Thẩm Duệ tức giận nói, nếu cô gái này không làm cho anh tức giận thì cô sẽ cảm thấy khó chịu phải không? Nhìn thấy nước trên tóc cô nhỏ xuống sàn, anh cau mày nói: “Lại đây!”

“Anh vẫn chưa hứa với em.” Tống Hân Nghiên bướng bỉnh nói.

“Anh hứa với em sẽ không chạm vào em cho đến khi em đồng ý, nhưng anh không đồng ý với đề nghị ngủ riêng hai giường. Anh không thể ôm em ngủ, anh không ngủ được.” Thẩm Duệ trả lại một đề nghị.

“Em không muốn ngủ với anh.” Tống Hân Nghiên mím môi.

“Không đồng ý?” Thẩm Duệ nhướng mày, nhìn cô gật đầu, anh nói: “Được, vậy anh đi sang phòng bên cạnh ngủ.” Sau đó, anh đứng dậy đi ra khỏi cửa. bước đi, anh vừa đi vừa đếm, mới vừa đếm tới ba, nghe được cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, chúng ta cùng nhau ngủ đi, nhưng không được giở trò với em.”

Ngoài cửa có một con mụ xà tỉnh xinh đẹp, khi anh đi ra ngoài, anh sẽ như Đường Tăng bị yêu tinh nhắm tới. Ngay cả khi cô chưa tha thứ cho anh, nhưng họ chưa chia tay thì anh vẫn là người đàn ông của cô, nên cô sẽ không đẩy người đàn ông của mình vào vòng tay của người khác.

“Được rồi!" Thẩm Duệ trả lời dễ dàng như vậy, mặc kệ như thế nào cũng không nghe có chút gì gọi là chân thành. Tống Hân Nghiên nhíu mày, nhìn bóng lưng của anh, cô cảm thấy mình bị anh lừa rồi, cái tên yêu nghiệt này quá đen tối mà.

Anh xoay người lại đến bên cạnh Tống Hân Nghiên, lấy chiếc khăn tắm trên tay cô, ấn cô ngồi ở mép giường, từng chút từng chút một lau tóc cho cô.

Tóc cô đen bóng, những ngón tay lướt qua mái tóc đen khiến trái tim anh mềm nhữn xuống, anh không khỏi thốt lên: "Mấy ngày nay có nhớ anh không?"

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm xuống những đường chỉ tay trên lòng bàn tay của mình, khi cô còn nhỏ, một nhà sư già đã đọc sách chỉ tay và nói rằng đường tình cảm của cô rất hỗn loạn, về sau cuộc sống tình yêu của cô sẽ gập ghềnh. Bây giờ xem ra lời của lão sư nói rất đúng, đường tình duyên của cô thật là gập ghềnh.

Thấy cô không nói lời nào, anh hụt hãng, ôm cô vào lòng, môi mỏng ngậm lấy vành tai cô, cảm thấy thân thể cô run lên †rong vòng tay anh, anh đột nhiên trở nên kích động, giọng nói vòng vào vành tai mỏng của cô: “Nghiên Nghiên, anh nhớ em lắm, lúc nào anh cũng nhớ đến em, nghĩ em đang trốn ở đâu, em có đang khóc hay không, có nhớ anh không, ăn uống có ngon miệng không.”

Tống Hân Nghiên khẽ run lên, cô vặn vẹo một cách khó chịu: “Thẩm Duệ, anh buông em ra đi..."

“Nghiên Nghiên, em biết không, anh không thể để em đi nữa.” Thẩm Duệ khàn khàn nói, cho dù cô hận anh không tha, anh cũng sẽ không buông tha cho cô: “Cảm ơn em vì vẫn sẵn sàng quay về bên anh, những gì đã xảy ra trong quá khứ, anh không muốn giải thích lại nữa. Tương lai, anh sẽ dành cả cuộc đời để bù đắp cho em. Hãy tha thứ cho anh đi mà, được không?”

Tống Hân Nghiên xấu hổ nhắm mắt lại, từ khi gặp lại anh, cô đã kháng cự, chưa bao giờ dò xét lòng mình, tiếp tục như thế nào đây. Cô thừa nhận rằng cô không muốn chia tay với anh, nhưng cô không biết làm thế nào để tiếp tục.

Chuyện đã xảy ra cách đây năm năm, giống như một cái gai đang lớn dần trong trái tim cô, sẽ rất đau đớn khi rút nó ra, cho nên không rút sẽ không thấy đau nữa.

“Thẩm Duệ, anh có thể cho em thời gian được không? Em chưa thể trả lời anh được, em cũng không biết phải làm gì. Đó là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta, em chỉ biết là em không thể buông bỏ được quá khứ, em không thể chấp nhận anh mà không có ác cảm với anh được nữa”

“Được rồi, anh không ép buộc em” Cô sẵn sàng thẳng thắn với anh, đó là một khởi đầu tốt.

Thẩm Duệ đặt khăn tắm xuống, lấy máy sấy tóc, sấy khô tóc cô. Tiếng máy sấy tóc kêu vo ve bên tai, âm thanh này mang lại cảm giác yên tâm, một lúc sau, mi mắt Tống Hân Nghiên rủ xuống, ngã người ngủ gục trên vai Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ cảm thấy vai mình đang chùng xuống, anh tắt máy sấy tóc, nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, anh thở dài hài lòng, cúi người bế cô đặt lên giường. Tống Hân Nghiên cọ mặt vào gối, tìm một vị trí thoải mái và chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Duệ chống tay năm bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, nụ cười trên môi anh càng sâu, anh cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Cô bé ngoan, ngủ ngon nhé.”

Một lúc sau, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ đến phòng làm việc bên cạnh, cầm điện thoại di động bấm một dãy số: “Nghiêm Thành, trước tám giờ sáng mai đem hộp quà trên đã được mang đến Y Uyển cho tôi.”

Cúp điện thoại, anh đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, mắt phượng của anh híp lại, môi mỏng cong lên lạnh lùng, anh đã tìm được Hân Nghiên, bước tiếp theo là bắt những kẻ đã làm tổn thương cô phải trả giá.

Sáng hôm sau, Tống Hân Nghiên thức dậy trong vòng tay của Thẩm Duệ. Ánh nắng buổi sớm chiếu qua khe hở trên rèm cửa rọi vào chiếc giường. Cô có thể nhìn rõ khuôn mặt đang say ngủ của anh, vừa mạnh mẽ vừa độc đoán, nhưng khuôn mặt đẹp trai lại có những đường nét khá trẻ con, các đường nét trên khuôn mặt của anh đã trở nên mềm mại rất nhiều.

Cô lặng lẽ chui ra khỏi vòng tay anh, nhất thời khó chịu với cảm giác hai người ngủ chung. Cô vừa ngồi dậy, một cánh tay cứng như sắt ôm lấy eo kéo cô lại, đôi môi mỏng áp lên môi cô, một giọng nói mơ hồ thoát ra từ đôi môi đang giao triển của họ: “Chào buổi sáng, cục cưng của anhl”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK