Mục lục
Anh Từng Là Duy Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hân Nghiên nhìn vào phòng khách, khuôn mặt nhăn nhó còn hơn cả trái khổ qua. Trải qua việc xe chấn hôm qua với việc mang thai sáng nay, ba chữ Đường Diệp Thần đối với cô mà nói giống hệt như chiếc răng khôn mọc lệch, nhổ thì khiến người khác đau đớn muốn chết, không nhổ thì lúc nào cũng tê buốt trong miệng vậy.

Hai tay Thẩm Duệ đút ở trong túi quần, anh tỉnh bơ quan sát cô, không có ai quay về nhà mình lại có vẻ mặt này hết, vừa thấp thỏm lại vừa đau lòng, khát vọng giống như sắp dâng trào nhưng lại cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, không nhìn ra có điểm gì khác thường.

Cô nắm chặt quả đấm, lấy hết dũng khí đẩy cửa đi vào. Trong phòng khách hoà thuận vui vẻ, Đường Diệp Thần ngồi cạnh Tống Nhược Kỳ, giữa hai người chừa ra một khoảng cách, không nhìn ra có gì khác thường. Nếu như không phải cô đã sớm biết chuyện xấu của bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ bị cảnh tượng trước mắt này lừa mất.

Bóng dáng Tống Hân Nghiên vừa xuất hiện ở trong phòng khách, tiếng nói cười đã lập tức dừng lại. Bà Tống nhìn thấy cô, tâm trạng đang vui vẻ lập tức biến mất, trên gương mặt được bảo dưỡng đắt tiền không thèm giấu đi vẻ chán ghét cô vô cùng, bà ta lớn giọng: “Con nhóc chết tiệt này, mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không, mày…”

Thẩm Duệ đi ngay đằng sau Tống Hân Nghiên, nghe thấy giọng nói chửi rủa của bà Tống, anh không thể không nhíu mày quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên, thấy cô cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng, trong lòng anh giống như bị một tảng đá đè nặng, cực kì khó chịu.

Bà Tống nhìn thấy Thẩm Duệ, lời đang chuẩn bị nói ra như bị mắc kẹt ở trong cổ họng, thái độ bà ta xoay chuyển 180 độ, giống như từng học kịch biến hình vậy đó, đứng lên vừa cười khanh khách vừa nói: “Thẩm Duệ, con đến lúc nào vậy, sao không gọi điện thoại đón trước để chúng ta ra bên ngoài đón tiếp con, nào, đừng đứng đó, mau lại đây.”

Tống Nhược Kỳ không ngờ Thẩm Duệ sẽ đến, lúc bà Tống đứng lên cô ta cũng đi theo tới, giống như để loại bỏ nghi ngờ, còn cố ý đứng cách xa Diệp Thần. Cho dù ở trước mặt Tống Hân Nghiên cô ta có phách lối đến mức nào, cũng không dám làm bậy ở trước mặt Thẩm Duệ.

Huống hồ bọn họ còn đến cùng nau, là vô tình hay cố ý còn chưa biết, liệu có phải Tống Hân Nghiên đã nói chuyện cô ta mang thai với Thẩm Duệ rồi không? Mặc dù Tống Nhược Kỳ có gan lớn làm bậy, lúc này cũng toát cả mồ hôi hột.

Bà Tống thì không nghĩ nhiều được như vậy, bà ta đi đến bên cạnh Thẩm Duệ, vươn tay muốn kéo anh ngồi xuống. Tay vẫn chưa đụng đến người anh, Thẩm Duệ đã nghiêng mình tránh được, tay bà ta chết đứng giữa không trung.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Thẩm Duệ tránh khỏi sự đụng chạm của bà ta, anh lướt qua bà Tống đi tới ngồi lên sô pha cạnh hai người, giọng nhàn nhạt hỏi: “Vừa nãy con có chút việc đi qua đây, nhớ ra lâu rồi không gặp mẹ và ba nên mới ghé vào đây xem thử, không làm phiền mọi người chứ?”

Bà Tống thu tay về, trên mặt vẽ ra nụ cười tươi như hoa, bà ta hắng giọng: “Nhìn con nói này, mọi người chỉ mong con ngày nào cũng đến ấy chứ. Sau này lúc nào con đến cứ gọi trước cho mẹ, mẹ sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị những món con thích ăn.”

Tống Hân Nghiên đứng ở đó, bị mẹ mình coi thường cô cũng đã rèn thành thói quen từ lâu rồi, nghe được lời Thẩm Duệ nói, cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, anh vừa mới tới làm sao biết được Đường Diệp Thần cũng ở đây?

Ánh mắt cô nhìn về phía Đường Diệp Thần, phát hiện anh ta cũng đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia vừa giống như uy hiếp lại vừa giống như cảnh cáo, cô cũng không có chút khách sáo nào liếc đi chỗ khác, lười phản ứng lại anh ta.

Thẩm Duệ ngồi trên ghế sô pha, khí chất tôn quý tỏa ra như đế vương thời xưa, anh nhìn về phía Tống Hân Nghiên, đúng lúc nhìn thấy cô đang trợn mắt, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Hân Nghiên, đến đây ngồi đi.”

Thẩm Duệ nói một câu, thành công kéo sự chú ý của cả phòng khách về lại người Tống Hân Nghiên, khóe miệng cô giật giật. Vốn dĩ Tống Hân Nghiên định thừa dịp mọi người không chú ý, lén trốn lên trên tầng. Lần này bị mọi người nhìn chằm chằm như thế, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt đi đến.

Cô không muốn ngồi bên cạnh Đường Diệp Thần, lại càng không muốn ngồi cạnh bà Tống, chọn tới chọn lui chỉ có vị trí bên cạnh Thẩm Duệ là ổn nhất. Sau khi xác định được vị trí, cô không do dự gì, đi đến ngồi bên cạnh Thẩm Duệ.

Nhưng cô lại không biết, hành động này của mình đủ để cho mấy người trong phòng khách có tật giật mình sợ hết hồn hết vía.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK