Mục lục
Anh Từng Là Duy Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua lần Tống Hân Nghiên ngộ độc thức ăn trước đó, Đổng Nghi Tuyền cũng không dám xuống bếp một lần nào nữa, bà ta sợ lại làm dạ dày của cô tổn thương.

Cháo vẫn còn đang nóng hôi hổi, Đổng Nghi Tuyền lấy thìa múc một muỗng cháo, đặt ở bên môi thổi thổi, thử độ ấm vừa vặn rồi mới đút cho cô. Tống Hân Nghiên nghẹn ngào, trong lòng giống như có dòng nước ấm len lỏi vào, cô mở miệng ăn cháo, sau đó giơ tay cầm thìa: "Con tự ăn được."

"Mẹ đút cho con ăn." Đổng Nghỉ Tuyền né qua một bên, kiên trì muốn đút cô dùng cơm, Tống Hân Nghiên cũng không kiên trì nữa, nhìn bà ta thổi cho cháo giảm bớt độ nóng, sau đó đưa đến miệng cô, cô bỗng nhiên phát hiện, những chuyện mà lúc thơ ấu cô vẫn thường hy vọng bây giờ đã thành hiện thực, mọi chuyện lần lân lượt diễn ra như cô mong muốn.

Ăn hết một chén cháo, Tống Hân Nghiên đã rơm rớm nước mắt, Đổng Nghi Tuyền vứt hộp cháo không vào thùng rác, xoay người lại thì thấy Tống Hân Nghiên đang lau nước mắt, trong phút chốc, bà ta đột nhiên lo lắng, khẩn trương: "Hân Nghiên, sao vậy con? Có phải miệng vết thương lại đau hay không? Để mẹ đi gọi bác sĩ lại đây khám cho con."

Tống Hân Nghiên ra sức lắc đầu, nhìn Đổng Nghi Tuyền đang lo lắng bước ra ngoài cửa, cô buột miệng gọi: "Mẹ..."

Sau khi gọi một tiếng, cô lại không nói thêm gì nữa. Nhưng Đổng Nghỉ Tuyền lại giống như bị người ta điểm huyệt, vẫn đứng ở một chỗ không nhúc nhích, thật lâu sau, bà ta mới quay đầu lại, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đang khóc nức nở ở trên giường bệnh, mới nhẹ giọng hỏi, giống như là sợ làm kinh động đến cái gì: 'Con ngoan, lúc nãy con vừa gọi mẹ là gì?"

"Mẹ." Hai mắt Tống Hân Nghiên ướt đẫm nước mắt đến nỗi làm cho tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn Đổng Nghỉ Tuyền, gọi một tiếng, sau tiếng 'nẹ được hô lên thành tiếng, cô lại tiếp tục gọi thêm hai tiếng nữa.

Đổng Nghi Tuyền mừng rỡ như điên, từ ngày biết cô là con gái của bà ta, bà ta luôn trông chờ có một ngày con gái của bà ta gọi bà ta một tiếng mẹ, rốt cuộc hiện tại bà ta đã được nghe thấy rồi, bà ta nhanh chân bước. đến bên giường, kích động ôm cô vào trong lòng ngực, bà ta hô lên một tiếng "ơi", vui mừng đến nỗi rơi nước. mắt.

Hai mẹ con ôm chặt đối phương, cả hai đều cảm động và vui sướng vì khúc mắc trong lòng rốt cuộc đã được tháo gỡ. Qua một hồi lâu, tâm trạng của hai người mới chậm rãi ổn định lại, Đổng Nghỉ Tuyền lấy tay lau nước mắt cho cô, bà ta nói: "Con ngoan, đừng khóc, cảm ơn con đã chịu gọi mẹ một tiếng mẹ."

'Tống Hân Nghiên lau nước mắt, cô ngẩng đầu nhìn bà ta, lo lắng hỏi: "Mẹ có lại vứt bỏ con một lần nữa không?"

"Sẽ không, mẹ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh con, nhìn con kết hôn sinh con, nhìn con bình an hạnh phúc, không bao giờ rời xa con nữa." Đổng Nghi Tuyên nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mai đã ướt nhẹp do nước mắt ra sau tai cho cô, bà ta suy nghĩ, sẽ không còn có cái gì có thể tách mẹ con bà ta ra nữa.

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng cảm thấy yên tâm, cô khát vọng tình thân, tình thương của mẹ từ lâu rồi, rõ ràng trong lòng cô còn có rất nhiều sự nghỉ ngờ, nhưng giờ phút này cô đã không còn để ý đến những vấn đề đó nữa, cô chỉ thuần túy muốn có tình thương của mẹ mà thôi.

Sau khi hai mẹ con giải trừ khúc mắc, Đổng Nghi Tuyền mới kể cho cô nghe rất nhiều chuyện lúc bà ta ở nước Mỹ, mặc dù có một số chỉ tiết bà ta đã bỏ qua, nhưng cô vẫn nghe ra cuộc sống của bà ta ở Mỹ cũng không được hài lòng.

'Trên thực tế, quá khứ của một người phụ nữ mạnh mẽ đều ngập tràn rất nhiều điều chua xót và nước mắt mà không muốn để cho người khác biết. Giống như các minh tinh vậy, người khác chỉ thấy được hào quang, sự nổi tiếng và sự nghiệp rực rỡ của họ, nhưng sau lưng thì ai cũng đều có một đoạn quá khứ đây chua xót.

Sau khi Đổng Nghi Tuyền rời đi, Tống Hân Nghiên suy nghĩ đến rất nhiều việc về những lời Tống Nhược Kỳ đã nói lúc sáng. Cô không hỏi Đổng Nghỉ Tuyền về việc bố của cô là ai, cô biết mỗi người đều có một ít chuyện xưa không muốn nhắc lại. Cô đã có mẹ, cho nên cô cũng không tham lam muốn có thêm một người cha.

'Thẩm Duệ mở cuộc họp nguyên một ngày, vì sóng gió formaldehyde lần trước mà thị trường của Thẩm thị đã bị ảnh hưởng rất lớn. Bây giờ tập đoàn Khải Hồng đã thành lập công ty nội thất với thương hiệu mới, chiếm trước một phần thị trường của Thẩm thị. Sau đó Liên thị cũng tung ra khái niệm nhà chất lượng cao, về mặt giá cả đã đánh vào bất động sản của Thẩm thị. Vị trí đứng đầu của Thẩm thị trong ngành bất động sản đang tràn ngập nguy cơ.

Bất động sản Thẩm thị có uy tín rất cao trong cả nước, dù danh tiếng bị ảnh hưởng, giá nhà cũng không thể hạ xuống quá thấp. Thẩm Duệ sốt sắng xây nhà thô thích hợp cho người dân ở. Nhà thô ở quy mô rất lớn sẽ được tầng lớp trí thức bình thường và công nhân có thu nhập thấp hơn chấp nhận.

Dưới tình huống thị trường nhà chất lượng cao khó mà mở ra cục diện như vậy, bọn họ định từ bỏ nhà chất lượng cao, mà đánh vào hai bên sườn, để tập đoàn Khải Hồng và Liên thị cắn xé lẫn nhau. Đợi bọn họ tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, bọn họ cũng chỉnh đốn gần xong rồi, đến lúc đó sẽ quay trở lại.

Nhưng ý kiến này của anh đã bị thành viên ngoan cố phe bảo thủ phản đối kịch liệt, vì thế cuộc họp rơi vào bế tắc, họp cả ngày trời mới xác định được phương án cuối cùng.

Ra khỏi phòng họp, Thẩm Duệ xoa huyệt thái dương đau nhức. Nghiêm Thành đi phía sau, báo cáo lịch trình tiếp theo. Thẩm Duệ bảo ngừng lại: “Cậu hãy hủy tiệc xã giao vào tối nay đi, cái nào hủy được thì cứ hủy, còn cái nào không hủy được thì lùi về sau.”

Nghiêm Thành do dự đáp: “Tổng giám đốc Thẩm, tiệc xã giao tối nay cực kỳ quan trọng, là lễ trưởng thành của con gái Cục trưởng Cục Quản lý bất động sản, mời những người nổi tiếng trong giới thương mại, nếu không đi dự thì không được ổn cho lắm. Chúng ta có một hạng mục sắp sửa khởi công, cần phải được phê duyệt giấy chứng nhận dự thu.”

Thẩm Duệ nhíu chặt mày, mấy ngày nay Tống Hân Nghiên hôn mê bất tỉnh, anh gần như đã hủy hết tiệc xã giao mà mình có thể hủy bỏ, nhưng trước mắt tiệc xã giao này không thể hủy được. Anh cực kỳ bực bội nói: “Cậu hãy sai người chuẩn bị đồ, rồi mang đến bệnh viện cho tôi."

Nghiêm Thành nhìn bóng lưng anh đi vào văn phòng tổng giám đốc, trong lòng không khỏi than thở. Sau đó anh ta gọi cho cấp dưới thông báo mang quần áo cần thiết cho bữa tiệc tối nay đến bệnh viện.

Thẩm Duệ quay lại bệnh viện, rồi mở cửa phòng. bệnh ra. Tống Hân Nghiên đang nằm trên giường bệnh đọc báo, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, thấy là anh thì trên mặt bỗng cười tươi như hoa: “Anh đến rồi”

“Ừm.” Thẩm Duệ đi tới, rồi cúi người hôn lên trán cô, thấy sắc mặt của cô đã hồng hào hơn buổi sáng thì lên tiếng: “Hôm nay em đã làm những gì?”

“Em chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, thế thôi. Em sắp biến thành heo rồi này.” Tống Hân Nghiên không vui đáp. Cô định xuống giường, nhưng bác sĩ đã căn dặn cô tạm thời không được xuống giường.

“Dù em biến thành heo cũng là bé heo đáng yêu nhất.” Thẩm Duệ ngồi xuống bên giường, khóe mắt liếc. thấy hàng chữ viết trên chân trái bị bó bột của cô, nên tiện thể nhìn qua đó, rồi đen mặt ngay.

“Đường Diệp Thần đã đến đây à?”

'Tống Hân Nghiên nhìn theo tầm mắt của anh, rồi gật đầu đáp: “Vâng, hồi sáng anh ta đã đến thăm em.” Thấy anh sa sầm mặt nhìn chăm chằm hàng chữ trên thạch cao, cô đã lên tiếng hỏi: “Anh biết tiếng Y ư?”

“Ai cho nó vào?” Thẩm Duệ giận dữ hỏi ngược lại, anh đã nói là không có sự đồng ý của anh thì không được phép cho bất kỳ ai vào rồi mà.

Tống Hân Nghiên không ngờ anh lại nổi giận, cô nắm chặt tay anh, căng thẳng đáp: “Thẩm Duệ, anh đừng giận, sáng nay Tống Nhược Kỳ đã tới thăm em, lúc chị ta rời đi, vừa khéo Đường Diệp Thần tới thăm bệnh, nên em đã cho anh ta vào luôn.”

Thẩm Duệ cười khẩy, anh nhìn hoa hướng dương trên tủ đầu giường, không vui nói: “Hoa cũng là do nó mang đến đúng không? Nó vẫn còn ý đồ gian xảo với em à?”

Tống Hân Nghiên liếc nhìn hoa hướng dương ở bên cạnh, không hề lên tiếng giải thích, bởi vì bên cạnh hoa hướng dương đặt một bó hoa hồng. Nếu để Thẩm Duệ biết thật ra Đường Diệp Thần là tặng hoa hồng, không biết có nổi trận lôi đình hay không.

“Rốt cuộc anh ta đã viết gì mà anh lại nổi giận như vậy?” Tống Hân Nghiên không biết tiếng Ý. Lúc đó khi Đường Diệp Thần nói muôn viết chữ lên thạch cao, cô đã theo bản năng từ chối, sợ Thẩm Duệ nhìn thấy sẽ không vui.

Thẩm Duệ ước gì có thể vứt thạch cao trên chân cô, hàng chữ Ý đó hoàn toàn là lời khiêu khích trắng trợn. Mẹ kiếp! Nó tưởng nó là cao thủ tình trường đấy à? Anh lạnh lùng hỏi: “Em nghĩ anh tức là vì nó đã viết gì à? Sở dĩ anh tức là vì em đã cho nó vẽ bậy lên chân của em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK