Thẩm Duệ liếc mắt tới làm trán ông ta toát cả mồ hôi lạnh.
Nghiêm Thành đi thẳng tới bàn làm việc, Vân Vân né lập tức né qua một bên, cô có ngốc cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, Thẩm Duệ tới đây làm gì? Chút giận thay cho Tống Hân Nghiên sao?
Nghiêm Thành mở máy tính xách tay, anh lấy USB trong túi áo cắm vào máy tính, sau đó nhanh chóng mở một tệp tài liệu, trên màn hình phát chiếu một đoạn video. Trong video, Vân Vân đang đứng trong phòng trà, lén lén lút lút đổ một gói bột không rõ nguồn gốc vào ly cà phê, rồi khuấy đều.
Vân Vân nhìn thấy đoạn video này, hai chân cô ta mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Vẻ mặt cô ta hoảng hốt, sao có thể như vậy? Cô ta đã rất cẩn thận, vì sao vẫn bị phát hiện? Thậm chí còn bị người ta quay lại video, cô không ngừng lắc đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thẩm Duệ liếc mắt nhìn cô ta, ánh mắt của anh khinh thường như đang nhìn một con kiến hôi.
Tống Hân Nghiên cũng kinh ngạc, vì sao Thẩm Duệ lại có đoạn video này? Cô nhớ trong phòng trà không hề có camera, anh tra được bằng cách nào?
Lúc Tổng giám đốc Lý nhìn thấy đoạn video, ông đã biết mình trách nhầm Tống Hân Nghiên, ánh mắt sắc bén của ông ta trừng về phía Vân Vân, ông sắp bị cô ta hại chết rồi. Cảnh tiếp theo trong video, Vân Vân lén lút chạy vào trong phòng làm việc, vừa dùng máy tính tìm thứ gì đó, vừa lo sợ nhìn ra bên ngoài. Sau đó trên máy tính xuất hiện bản thiết kế của Tống Hân Nghiên, cô ta xem xong liền nhấp chuột, sau đó lại hoảng hốt chạy ra ngoài.
Sau khi hai đoạn video được phát, trong phòng làm việc trở nên im lặng, Tổng giám đốc Lý không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán. Đây vốn dĩ là chuyện nội bộ của công ty, ông ta không điều tra đã ấn định Tống Hân Nghiên phạm tội. Bây giờ còn để Thẩm Duệ đích thân dọn dẹp giúp ông ta, ông ta vừa hổ thẹn vừa lo lắng, ngay cả nhìn Thẩm Duệ cũng không dám.
Sắc mặt Vân Vân trắng bệch giống như vừa bị người ta ức hiếp. Toàn thân cô ta phát run, lòng như tro tàn, hai đoạn video này đã chứng minh tất cả, cô ta lo lắng biện bạch: “Tổng giám đốc Lý, không phải, không phải tôi.”
“Bằng chứng đã xác thực, cô còn nói không phải cô?” Tổng giám đốc Lý quát lớn, Thẩm Duệ đích thân giúp ông ta thanh lọc khiến ông ta muốn độn thổ cho xong.
Mặc dù trong lòng Tống Hân Nghiên đã cho rằng là do Vân Vân làm, nhưng sự thật được phơi bày quả thật là do cô ta làm, cô có chút khó chịu. Dù sao đã từng là đồng nghiệp sướng khổ có nhau, ở công ty quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt đẹp, cô không ngờ Vân Vân lại hãm hại cô như vậy.
Vân Vân cũng bị dọa sợ, cô ta nhìn Tống Hân Nghiên khóc lóc nói: “Chị Tống, em không cố ý đâu, xin lỗi chị, em cũng chỉ là bị ép bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, bố em bị ung thư dạ dày, cần rất nhiều tiền, em mượn họ hàng thân thích nhưng bọn họ đều không cho mượn, em thật sự không còn cách nào khác mới làm thế, chị tha thứ cho em có được không. Em không thể mất đi công việc này được.”
Tống Hân Nghiên nhìn cô ta, cô không biết trong lời của cô ta có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả, cô chỉ cảm thấy rất mệt. Trên đời này còn có cái gì đáng tin nữa không? Tình thân, tình yêu, tình bạn, dường như cô đã bị tất cả bỏ rơi chỉ trong nháy mắt.
Thẩm Duệ đòi lại công bằng cho cô, để cô nhìn rõ mặt xấu xa của những người bên cạnh, giờ phút này cô đã tâm tàn ý lạnh, cô bước chậm tới cạnh Vân Vân, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta: “Nói cho tôi biết, ai là người đã sai khiến cô?”
Ánh mắt Vân Vân sáng lên, nhưng sau đó lại trở nên ảm đạm. Cô ta cụp mắt: “Không ai điều khiển em cả.”
“Thế sao?” Nghiêm Thành lạnh giọng hỏi: “Vậy 10 vạn tệ trong tài khoản của cô từ đâu tới?” Xin cô giải thích một chút.”
Vân Vân mở to mắt, cô ta nhìn Nghiêm Túc một cách không thể tin nổi, vì sao bọn họ lại biết được?” Em…em đi mượn.”
“Cô Dương, tôi khuyên cô nên nói thật, nếu như chúng tôi đã điều tra được những chuyện này, thì cũng có thể tra ra được 10 vạn của cô từ đâu mà có. Cô muốn tự khai hay là muốn chúng tôi giao cô cho bên cảnh sát điều tra kỹ?” Nghiêm Thành lạnh nhạt uy hiếp.
Vân Vân ra sức lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, cô khóc không thành tiếng: “Tôi không thể nói, tôi thật sự không thể nói.”
Thẩm Duệ sải bước tới trước mặt Tống Hân Nghiên, anh đưa tay kéo cô dậy, sau đó nhìn Vân Vân vẫn không biết ăn năn hối cải. Anh lạnh giọng phân phó: “Nghiêm Thành, gọi điện cho cảnh sát.”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc.” Nghiêm Thành rút điện thoại ra gọi cho 110.
Bên tai vang lên tiếng tút tút. m thanh như đang từng bước từng bước cứa vào tim Vân Vân, cô liều mạng lắc đầu, khóc rống lên nói: “Tôi nói, tôi nói, là Tổng giám đốc Đổng của Nghiệp Chi Thành, bà ấy muốn đào chị Tống qua bên đó, nhưng chị Tống không chịu, bà ấy nói chỉ cần tôi ép được chị Tống ra khỏi Bác Dực thì bà ấy sẽ cho tôi 10 vạn tệ. Chị Tống, em thật sự không phải cố ý, xin lỗi chị. Chị đừng giao em cho cảnh sát, nếu không thì tiền đồ phía trước của em sẽ bị hủy mất.
Tai Tống Hân Nghiên như ù đi, Vân Vân nói gì cô cũng không nghe được, chỉ nghe thấy âm thanh đau xé tim gan đến nhức đầu, cô cũng không ngờ Đổng Nghi Tuyền lại làm như vậy.
Cô loạng choạng lùi về hai bước, rốt cuộc cô có thù oán gì với bà mà lại muốn bôi nhọ cô như vậy? Bà ấy có biết cô là…Lần đầu tiên gặp mặt, bà đã cho rằng cô là loại con gái chỉ biết dựa vào thân thể, lần tiếp theo gặp mặt, bà lại lướt qua trước mặt cô. Ngay cả ánh mắt cũng chưa bao giờ dừng trên người cô. Lần đầu Bác Dực và Nghiệp Chi Phong thi đấu, cô bộc lộ tài năng. Cuối cùng cũng nhận lại được ánh mắt của bà, nhưng bà không hề tôn trọng cô, bà chỉ đang giẫm đạp lên cô.
Nếu như người phụ nữ này không phải mẹ ruột mà cô đã nhớ nhung hơn suốt 20 năm, có lẽ cô sẽ không đau buồn như vậy.
Tống Hân Nghiên không ngừng lùi bước, hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên trong đầu cô. Cô đã nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, càng nghĩ thì lại càng tuyệt vọng. Cô muốn hỏi bà, vì sao lại đối xử với cô như vậy, vì sao lại hủy hoại niềm khao khát và ngưỡng mộ vô tận của cô về từ ‘Mẹ’.
Ánh mắt Thẩm Duệ luôn khóa chặt trên người cô. Thấy cô không ngừng lùi về sau, anh cau mày thật chặt. Trong mắt anh chứa đầy lo lắng. Một loạt đả kích đến với cô, anh thật sự lo lắng cô sẽ chịu không nổi.
Tống Hân Nghiên rớm nước mắt, mắt cô nhòe đi cho đến khi lưng đập vào khung cửa, một cơn đau buốt ập đến khiến cô bừng tỉnh, sau đó cô xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng vào trong thang máy.
“Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ lớn tiếng gọi, anh vội vàng chạy theo cô, vừa chạy tới thang máy, thì cô đã ấn xuống dưới. Anh nhìn con số không ngừng giảm dần. Không đợi được thang máy đi lên, anh đẩy cửa an toàn chạy thang bộ xuống.
Anh chạy ra bên ngoài công ty, thấy Tống Hân Nghiên ngồi lên một chiếc taxi, anh đuổi theo. Taxi đã rời đi, Thẩm Duệ vò đầu bứt tóc. Tâm trạng bây giờ của cô rất tệ, anh sợ cô xảy ra chuyện.
Anh vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng ngồi vào trong, anh nói với bác tài xế: “Nhanh đi theo chiếc xe phía trước!”
Thẩm Duệ ngồi trong xe, vẻ mặt vỡ vụn của Tống Hân Nghiên lại hiện lên trước mắt anh, trong lòng anh rất không yên tâm, liên tục nói tài xế lái xe nhanh lên một chút. Đúng lúc phía trước bị ùn tắc giao thông, tài xế bị anh giục tới phát cáu, tức giận nói: “Giục cái gì mà giục, cậu không thấy phía trước đang tắc đường hay sao?”
Thẩm Duệ đen mặt, anh trừng mắt nhìn tài xế, lạnh giọng nói: “Anh là tài xế của hãng nào, anh có tin tôi mua luôn công ty của các anh không?”
Tài xế nhìn Thẩm Duệ qua kính chiếu hậu, toàn thân người đàn ông đang ngồi ghế sau tỏa ra một loại khí chất cao quý bẩm sinh, quần áo trên người anh ta cũng rất đắt tiền, nhưng anh ta có tiền sao còn phải ngồi taxi? Tài xế châm chọc nói: “Này anh, công ty chúng tôi là Taxi Phú Lâm, anh nghe rõ chưa? Không có tiền còn bày đặt giả bộ! Thu mua? Nếu anh có tiền thu mua thì tôi đây chính là người giàu nhất Đồng Thành – Thẩm Duệ rồi.”
Thẩm Duệ vốn đang tức giận, bây giờ lại còn bị người ta coi khinh như vậy, mặt của anh xanh mét lại, anh gọi điện ngay cho Nghiêm Thành, nói anh lập tức thu mua công ty taxi Phú Lâm, ngày mai anh muốn hai từ Phú Lâm này biến khỏi mắt anh.