Mục lục
Anh Từng Là Duy Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hân Nghiên đứng trước quầy ăn chuẩn bị nạp một tí năng lượng, trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi nam, vạt áo khó khăn lắm mới che khuất đùi. Giây phút này hai chân cô như muốn nhũn ra, cô chỉ đành dựa cả cơ thể vào quầy ăn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

“Nghiên Nghiên. Nghiên Nghiên...” Phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của một người đàn ông. Cô vừa xoay người lại, liền đụng vào trong lồng ngực vững chắc của người đàn ông, mùi hormone nam tính xâm nhập thẳng vào tim, trái tim cô run lên kịch liệt, nghĩ đến sự điên cuồng đêm qua, cô vừa định đẩy anh ra, đôi môi mỏng của anh đã rơi xuống.

Trong nháy mắt, hơi thở của cô đã bị cướp đoạt, nụ hôn thật điên cuồng, thậm chí còn mang theo một loại khủng hoảng khó hiểu, trói chặt cô lại, làm cho cô lo lắng. Bàn tay của Tống Hân Nghiên đang buông xuống bên cạnh chậm rãi nâng lên. Ôm lấy cổ anh, giống như an ủi mà dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh. Môi lưỡi điên cuồng quấn lấy nhau.

Người đàn ông không chịu nổi loại trêu chọc này, anh thở hổn hển, vừa hôn cô vừa ôm cô lên, đặt ở một bên sạch sẽ trên quầy ăn, muốn làm sâu sắc thêm cho nụ hôn này. Tống Hân Nghiên cảm giác được anh mất khống chế. Nhưng cô rất mệt mỏi, cô khó khăn né tránh nụ hôn nóng bỏng của anh, khàn giọng nói: “Em không muốn.”

Thẩm Duệ ngừng lại, trán anh chống lên người cô, hơi thở nóng bỏng phun lên môi và cánh mũi cô, anh thở hổn hển nói: “Nghiên Nghiên, đừng rời khỏi anh, đừng nói lời chia tay với anh một cách dễ dàng như vậy nữa. Nghe không?”

Tống Hân Nghiên cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, cô cười muốn né tránh, lại bị anh bắt nhìn về, sự nghiêm túc và cố chấp ánh lên từ đôi mắt ấy vô cùng rõ ràng, dường như nếu cô không cho anh một đáp án, anh sẽ không bỏ qua.

Cô bị anh nhìn đến đỏ mặt run rẩy, ngón tay hung hăng chọc chọc vào cơ bắp cứng rắn của anh, kết quả không những không làm gì được anh mà ngược lại còn làm cho ngón tay mình đau đớn, cô nói với vẻ mặt chua xót: “Cứng quá.”

Trong phút chốc, ánh lửa trong mắt Thẩm Duệ lại được thắp lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, tựa như muốn cô hòa tan dưới ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô, đưa đến bên môi, há miệng gặm một chút, giọng nói của anh vừa thấp vừa khàn khàn lại vừa gợi cảm: “Mới sáng sớm đã trêu chọc anh như vậy, có phải em đang tính có một ngày không xuống được giường luôn hả?”

Cuối cùng chữ này lộ ra ý lười biếng vô tận, sầu não đến triền miên.

Tống Hân Nghiên rụt mạnh tay lại, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng ửng đỏ cả lên, dường như máu sẽ tràn ra ngoài chỉ trong nháy mắt, cô liếc trái liếc phải, chính là không dám nhìn vào mắt anh.

Thẩm Duệ chống hai tay lên quầy bên cạnh cô, giam chặt cô vào lòng mình, anh nghiêng đầu đi tìm ánh mắt cô, bắt cô nhìn anh, anh nói: “Em còn chưa trả lời anh.”

“Cái gì?” Tống Hân Nghiên giả ngốc.

Thẩm Duệ tiến lại gần, vẻ mặt uy hiếp: “Có cần anh làm lại lần nữa để em nhớ ra không?”

Tống Hân Nghiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu. Nhu cầu của anh ở phương diện đó đã đủ kinh người rồi, cả ngày hôm qua đã đánh động rất mạnh vào nhận thức của cô, nếu làm lại một lần nữa cô sẽ chết trên giường mất: “Ồ, em biết rồi.”

Phản ứng của cô có chút lạnh lùng, đương nhiên là chêch lệch quá xa so với lời hứa mà anh yêu cầu. Mắt phượng anh híp lại, bàn tay to vươn qua, đang muốn xốc áo sơ mi lên, cô vội vàng nắm lấy tay anh, đặt ở bên miệng hung hăng cắn một cái, cô không cam lòng nói: “Em đáp lại như vậy còn chưa được sao? Em mệt quá, anh đừng đến nữa.”

Cô cắn nhẹ một cái, đối với anh mà nói chỉ là gãi ngứa qua loa, căn bản không tính là cái gì, trong mắt anh tràn đầy ý cười, nhìn cô chuẩn bị bữa trưa, anh ôm cô lên, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.

Tống Hân Nghiên sợ tới mức vội vàng đạp chân, muốn nhảy từ trong ngực anh xuống: “Thẩm Duệ, anh làm gì vậy?”

“Bộp” một tiếng, mông cô bị đập mạnh vào một cái gì đó, cô nhất thời im lặng, Thẩm Duệ đặt cô lên sofa phòng khách, cúi đầu hôn lên trán cô, khàn khàn nói: “Ngoan, tự mình xem TV một lát. Vì hôm qua em đã tiếp đãi anh ăn tối nên bây giờ anh sẽ nấu cho em.”

Tống Hân Nghiên vuốt trán, nhìn anh xoay người đi vào phòng bếp, toàn thân anh mặc một chiếc quần lót, dáng người đẹp đến mức khiến người ta thét chói tai chảy nước miếng. Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Tống Hân Nghiên vỗ vỗ trán, lười biếng cuộn mình trên sofa, bật TV xem chương trình tạp kỹ.

......

Đường Diệp Thần từ nhà đi ra, anh ta trực tiếp lái xe đi Kim Gia Lĩnh. Tống Nhược Kỳ nhận được điện thoại của anh ta tương đối vui vẻ, cô ta cố ý ăn mặc một chút mới xuống lầu. Thấy xe Đường Diệp Thần dừng ở ven đường, cô ta bước nhanh qua, mở cửa xe ngồi vào: “Diệp Thần, đã lâu lắm rồi anh không đến thăm em, em rất nhớ anh!”

Đường Diệp Thần quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt kia làm cho Tống Nhược Kỳ cảm thấy xa lạ, trong lòng có sững lại một chút: “Diệp Thần, sao anh lại nhìn em như vậy? Anh không biết sao?”

Đường Diệp Thần thu hồi ánh mắt, anh ta nhìn thẳng về phía trước: “Nhược Kỳ, tôi nghe nói năm năm trước cô đã gặp người đàn ông cưỡng hiếp Tống Hân Nghiên, bây giờ cô còn nhớ rõ diện mạo của anh ta không?”

Tim Tống Nhược Kỳ đập thình thịch: “Diệp Thần, anh đang nói cái gì vậy? Làm sao em có thể gặp người đàn ông đó?”

“Thật không, nhưng có người nói thấy cô ra chạy ra khỏi khách sạn Khắc Tiệp, nếu cô nói dối tôi một lần nữa, đừng trách tôi không cho cô một cơ hội.” Giọng nói Đường Diệp Thần thờ ơ, nhưng ẩn một sự uy hiếp.

Hai bàn tay của Tống Nhược Kỳ đặt trên đầu gối nắm chặt lấy nhau, sau một lúc lâu, cô ta nói: “Em chưa từng thấy, lúc đó trong phòng tối đen, em vừa vào, người đàn ông kia đã nhào tới cởi quần áo của em, em sợ hãi, dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó chạy trốn.”

Đường Diệp Thần nghiêng đầu nhìn vào mắt cô ta, anh ta nói: “Tại sao cô lại đến đó?”

“Em...” Tống Nhược Kỳ cắn môi, tại sao cô lại đến đó, đương nhiên không thể tránh khỏi có liên quan với ba cô ta. Đêm đó, ba đưa cô ta đến khách sạn Khắc Tiệp cách nhà không xa, bảo cô ta lên lầu đưa một tài liệu, cô ta không nghi ngờ gì, nhưng vừa bước vào đã bị một người đàn ông đè trên giường, trong phòng thật sự quá tối, cô ta hoàn toàn không thấy người đàn ông kia trông như thế nào, cô ta sợ hãi muốn chết, sau đó đẩy người đàn ông chạy trốn.

Chạy ra khỏi phòng, cả người cô ta run rẩy, tại sao cô ta lại gặp phải chuyện như vậy, trong khi Tống Hân Nghiên luôn bị cô ta giẫm dưới chân lại muốn cưới được vị vương giả cao quý đẹp trai đứng thứ năm toàn thành phố.

Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng nên lập tức gọi cho Tống Hân Nghiên, nói với cô là cô ta đang chờ cô trong phòng 1101 của khách sạn Khắc Tiệp, cô ta có chuyện muốn nói với cô. Lúc đó, Tống Hân Nghiên không hề phòng bị chút nào, cô ta trốn ở cuối hành lang, thấy cô vui vẻ đi vào phòng, không quá vài phút đã truyền đến tiếng kêu rên tê tâm liệt phế của cô.

Lúc ấy cô ta cũng không biết đó là lần đầu tiên của Tống Hân Nghiên, dù sao cô và Đường Diệp Thần yêu đương ba năm, quý tử nhà giàu như Đường Diệp Thần làm sao có thể không chạm vào cô? Nghe cô liên tục khóc, trong lòng cô ta thật ra rất áy náy, nhưng vừa nghĩ đến cô sắp gả cho Đường Diệp Thần, chút áy náy trong lòng cô đều đã bị sự ghen tị thay thế.

Cô ta nghĩ, đây là do Tống Hân Nghiên tự gieo gió ắt gặt bão. Sau đó, cô ta gọi cho mẹ, yêu cầu mẹ đến đón cô ta, sau đó rời khỏi khách sạn Khắc Tiệp.

Đêm đó đến nửa đêm, Tống Hân Nghiên mới trở về, cô ta nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không ngủ được, nghe thấy tiếng động dưới tầng, cô ta vội vàng đứng lên, lén mở cửa, xuyên qua khe cửa, cô ta nhìn thấy sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch, quần áo của cô chắc là đã bị người đàn ông kia xé nát, trên người cô mặc áo sơ mi của đàn ông, đi vào phòng mình.

Tống Nhược Kỳ cúi đầu, bịa đặt một lời nói dối: “Anh biết đấy, ngày hôm sau là đám cưới của anh và Hân Nghiên, họ hàng bên mẹ ruột của Hân Nghiên đến dự đám cưới, ba em lo lắng sắp xếp cho bọn họ ở nhà sẽ khiến mẹ không vui, nên bảo tôi đưa bọn họ đến khách sạn Khắc Tiệp ở.”

Đường Diệp Thần nhíu mày, lý do này coi như cũng được: “Cô thật sự không nhìn thấy người đàn ông kia trông như thế nào?”

“Em thực sự không thấy.” Tống Nhược Kỳ nghiêm túc nói.

“Vậy tại sao Hân Nghiên lại đến đó?”

“Họ hàng của Hân Nghiên sống ở đó, cô ấy xuất hiện ở đó cũng là chuyện bình thường mà.” Tống Nhược Kỳ không đề cập đến việc cô gọi điện thoại gọi Tống Hân Nghiên, nếu Đường Diệp Thần biết là cô ta hủy hoại Tống Hân Nghiên, hủy hoại hôn nhân của bọn họ, anh ta chắc chắn sẽ hận chết cô ta.

Năm đó lúc cô ta hãm hại Tống Hân Nghiên, chỉ vì ghen tỵ cô được cưới vào một gia đình tốt, còn có một người đàn ông yêu cô sâu đậm như thế, cô ta cũng không có ý muốn có được Đường Diệp Thần. Nhưng số phận lại kỳ diệu thật, cứ quanh đi quẩn lại, giữa cô ta và Đường Diệp Thần lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Đường Diệp Thần bình tĩnh nhìn cô ta, dường như muốn nhìn ra cô ta có dấu hiệu nói dối hay không, Tống Nhược Kỳ liều mạng làm cho mình bình tĩnh lại, cho đến khi anh ta dời tầm mắt, cô ta mới khẽ thở ra, anh ta hình như không có nghi ngờ.

“Tôi biết rồi, cô xuống xe đi.” Đường Diệp Thần khởi động xe, mặt không chút cảm xúc nào mà nói.

“Diệp Thần, chúng ta đã lâu không gặp nhau, anh...”

“Tôi bảo cô xuống xe, cô nghe không hiểu sao?” Đường Diệp Thần quay đầu trừng mắt nhìn cô ta, trong con ngươi đen có thêm vẻ mất kiên nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK