Mục lục
Anh Từng Là Duy Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên về biệt thự, anh nhận được một cuộc điện thoại, không đi vào nhà đã lái xe đi. Tống Hân Nghiên đứng ở ven đường đưa mắt nhìn anh đi, thấy đuôi xe của anh biến mất ở cuối đường, cô chợt nhớ một chuyện, anh chưa đưa tấm ảnh cho cô.

Cô vô cùng phiền muộn, không được, đêm nay anh quay về, cho dù phải trộm hay lừa gạt thì nhất định cô phải cướp được tấm ảnh về.

Cô quay người đi vào biệt thự, lúc đi ngang qua vườn hoa, cô nhớ đến thú cưng của cô là vịt vàng. Cô đi thẳng. đến sân sau, mấy ngày không gặp, vịt vàng đã lớn hơn một chút, nó đi lại tới lui trong lầu vịt xinh đẹp có vẻ tao nhã quyền quý.

'Tống Hân Nghiên ngồi xuống trước lều vịt, cô cầm thức ăn cho vào máng. Vịt vàng như thiếu niên hoạt bát, vừa "Cạc cạc" hoan hô, vừa xông lại bắt đầu mổ.

Cô chống tay lên mặt nhìn vịt vui sướng ăn uống, cô thở dài một hơi, có đôi khi làm người còn không vui vẻ bằng làm một con vịt.

Cho vịt ăn xong, cô đi vào biệt thự, dì Lan đã chờ ở cổng đưa khăn nóng được tiệt trùng đến: "Cô Tống, lau tay đi."

"Cảm ơn dì Lan." Tống Hân Nghiên cầm khăn nóng lau tay.

Dì Lan thấy cô đã gỡ thạch cao nhưng đi đường còn khập khiễểng, bà hỏi: "Cô Tống, hôm nay đi kiểm tra sao. rồi? Bác sĩ nói thế nào?"

"Nói hồi phục không tệ, bảo tôi cần luyện tập thêm ở

nhà, không bao lâu sau sẽ hồi phục bình thường thôi. Tống Hân Nghiên mỉm cười nói.

"May mà không để lại di chứng."

"Đúng thế, may mắn." Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu, cô đưa khăn cho dì Lan, sau đó quay người lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, cô nhớ lần trước Gia Trân gửi tin nhắn cho mình, cô lấy máy tính trên tủ đầu giường khởi động lên, sau đó vào tin mà Lệ Gia Trân gửi, trả lời cô ấy.

Ban đầu cô gõ rất nhiều chữ, gõ cả trang, sau đó phát hiện không câu nào có thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng. Cô xóa bỏ toàn bộ, chậm chạp không biết nên viết gì, cuối cùng cô viết một câu: Hoa trên đường đã nở, em có thể chậm rãi quay về. Anh ta vẫn luôn đợi em."

Vừa gửi tin nhắn đi, không đến một phút sau đã có tin trả lời. Cô bấm vào xem, là Gia Trân đáp: "Xin lỗi, tạm thời em sẽ không quay về, thay em chúc anh ấy hạnh phúc!"

'Tống Hân Nghiên nhìn mấy chữ này, nhìn tới nhìn lui không dưới mười lần, mỗi một chữ đều lộ vẻ tuyệt vọng. Cô nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra bóng lưng trong tiệm lễ phục, Thẩm Ngộ Thụ, anh có thể chờ Gia Trân thật sao?

Tống Hân Nghiên thở dài một hơi, cô vội trả lời: "Gia Trân, tình cảm chín năm của hai người, em cam tâm sao?"

Lần này Lệ Gia Trân không trả lời cô, cô chờ rất lâu, nghĩ răng cô ấy không trả lời. Lúc đang định đóng website, ở khung tin nhắn hiện ra có một tin nhắn, cô mở ra xem: "Không cam lòng... Nhưng em đã khuất phục vận mệnh."

Mười chữ ngắn ngủi làm cho Tống Hân Nghiên xem đi xem lại hồi lâu, đến khi hốc mắt nóng lên cô mới đóng website lại. Gia Trân nói đã khuất phục vận mệnh, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?

'Tống Hân Nghiên ngồi ngẩn người hồi lâu, cô ấn mở PTS, tấm ảnh cũ được phục hồi nửa chừng xuất hiện †rước mắt. Cô ấn mở công cụ tìm kiếm, tìm cách phục hồi ảnh cũ.

Từ đơn giản đến phức tạp, cô phục hồi hình ảnh trại mồ côi, những góc này không bị tổn hại nhiều, chậm rãi có thể sửa được, sau đó là bảng hiệu treo trước cửa. Màu của tường sửa sau, bảng hiệu màu trắng, chữ viết màu đen.

Cuối cùng Tống Hân Nghiên sửa chữ trên bảng hiệu bị mờ, cô phục hồi từng nét, ba chữ trại mồ côi bị tổn hại không quá nặng, cô bỏ ra một giờ đã làm xong. Tiếp theo là chữ Nhạc, có chữ nhỏ dưới chữ Nhạc, lúc phục hồi cô cần cẩn thận hơn. Vì độ khó quá cao, cô chia làm từng lớp, phục hồi từng phần.

Đã lâu rồi cô chưa làm công việc cần phải tỉ mỉ thế này, mệt mỏi choáng đầu hoa mắt. Cô đứng lên xoay khớp xương cứng đờ, lại ngồi xuống phục hồi lần nữa. Cô phục hồi từng lớp sau đó lặp lại, tên của trại trẻ mồ côi dẫn rõ ràng hơn.

Thẩm Duệ đi đến công ty, Chu Vệ đã chờ anh trong phòng làm việc. Anh đi vào văn phòng, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Sao thế? Có điều tra thêm được gì không?"

"Tổng giám đốc Thẩm, trải qua quá trình sàng lọc, cuối cùng có sáu trại trẻ mồ gần với manh mối mà bọn buôn người cung cấp. Đây là tên của sáu trại trẻ mồ côi và vị trí, anh xem thử đi." Chu Vệ đưa văn kiên lên cho anh.

'Thẩm Duệ cầm lý, sáu trại trẻ mồ côi, từ trên xuống dưới là trại trẻ mồ côi Phúc Như Ý, Như Ý Phường, Khang Ý Nhạc, Ý Xảo Như, Mỹ Ý Đạt, cuối cùng là Ý Như Gia.

Sáu trại trẻ mồ côi đều ở bên đường xe lửa từ Đồng 'Thành đi thành phố Z, phạm vi phân bố rất rộng, hơn nữa đã đăng ký hai mươi hai năm về trước. Kết hợp với điều kiện phù hợp, chỉ cần bọn họ đi thực tế để loại trừ thì có thể biết Tiểu Lục ở đâu.

Trong lòng Thẩm Duệ dần kích động, anh tìm mấy chục năm, đây là lần đầu tiên có tin tức gần với Tiểu Lục như thế. Anh nói: "Chu Vệ, cậu đích thân đi đến sáu trại †rẻ mồ côi này một chuyến, phải đưa tin tức của Tiểu lục về.

"Vâng, tổng giám đốc Thẩm, tôi đi ngay." Chu Vệ nhận văn kiện quay người ra khỏi văn phòng.

'Thẩm Duệ đứng lên đi đến trước cửa sổ, nhìn ngọn tháp ở xa xa lấp lánh ánh đèn trong đêm, nhịp đập tim anh dần bình tĩnh lại. Anh nhắm mắt lại, mẹ con đã đồng ý với mẹ nhất định sẽ tìm Tiểu Lục về, con không nuốt lời. Mẹ ở trên trời có linh thì hãy phù hộ anh em chúng con sớm ngày đoàn tụ.

'Tống Hân Nghiên phục hồi mất bốn tiếng, mỗi một lớp cô đều phóng to thu nhỏ sữa chữa lặp đi lặp lại mới phục hồi xong. Cô dùng chuột thu nhỏ tầng cuối cùng, chỉ thấy chữ trên tấm bảng hiệu hiện rõ trước mặt.

Tim của cô đập thật nhanh, nhìn mấy chữ trên màn hình máy tính, trại mồ côi Khang Ý Nhạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK