Trong cơn hoảng loạn, cô chạy khi nhìn thấy một con đường, trước khi kịp nhận ra thì cô đã chạy lên núi luôn rồi.
'Thẩm Duệ đuổi theo_ cô một lúc, anh nhìn chăm chăm vào Tống Hân Nghiên đang chạy trốn như một con thỏ trước mặt anh. Ngọn lửa trong lòng làm anh nhảy dựng lên, anh là hổ sao, sao vừa thấy anh cô lại bỏ chạy như thế chứ?
“Tống Hân Nghiên, em đứng lại đó cho anh!” Thẩm Duệ vô cùng tức giận. Anh đã không nhận được tin tức từ cô trong nhiều ngày, đó chỉ là một cơ hội để đến làng Tú Thủy. Nhìn thấy cô bình an vô sự, anh rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hân Nghiên nào dám dừng lại, khi nghe thấy tiếng gầm của anh, cô còn chạy nhanh hơn, nhưng dù chạy nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng Thẩm Duệ nên đến nửa chừng sườn núi anh đã chặn cô lại được. Bàn tay to bắt được. tay cô, thở hồng hộc nói: “Em chạy để làm gì? Sợ anh ăn thịt emà?”
Tống Hân Nghiên dùng sức giấy dụa, chống cự sự tiếp cận của anh: “Buông em ra.”
'Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào cô, cổ tay anh dùng sức kéo cô vào lòng, bàn tay to mạnh mẽ giữ cô trong lồng ngực khiến cô không thể cử động. Anh cụp mắt nhìn cô chằm chẵm, cô gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn không to bằng một bàn tay của anh, hai mắt lồi ra khiến mắt cô trông đặc biệt to.
Toàn bộ sự tức giận của anh biến thành đau lòng, anh đưa tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve má cô. Thấy cô chống cự lại, bàn tay anh cứng đờ trong không khí. Sau vài giây, anh vẫn vững vàng sờ lên mặt cô, những đầu ngón tay mềm mại của anh xoa nhẹ lên làn da mỏng manh của cô, anh nói: “Chưa nguôi giận à?”
'Tống Hân Nghiên trốn không thoát được những đụng chạm của anh, cô tức giận nói: “Thẩm Duệ, thả em ral”
“Không thả, cả đời này cũng không thả!” Thẩm Duệ không muốn buông cô ra, vất vả lắm anh tìm được cô, rốt cuộc mới lại có thể ôm cô vào lòng, sao có thể để cô đi được chứ?
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên, giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Em đã nói rõ ràng và cũng rất dễ hiểu mà nhỉ, chúng ta đã chia tay rồi, Thẩm Duệ, anh nghe mà không hiểu à? Anh nhất định phải lì lợm đeo bám em để em khinh thường anh thì mới được hả?”
Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt phượng của cô thì lại mang theo chán ghét cùng kháng cự, ánh mắt đó khiến cho trái tim anh đau nhói, anh đưa tay ra che mắt cô, khàn khàn nói: “Hân Nghiên, đừng nhìn anh như vậy, anh không chịu nổi đâu.”
“Vậy thì hãy biến mất khỏi thế giới của em đi, nếu không em sẽ chỉ nhìn anh với vẻ mặt này” Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại rồi ép bản thân nói ra những lời độc ác tàn nhẫn như Vậy.
“Không thể, em có thể trách anh ghét bỏ mắng chửi anh như thế nào cũng được, anh đều có thể chấp nhận, nhưng anh sẽ không để em đi đâu.” Thẩm Duệ không bao giờ ngờ rằng khi cô nguôi ngoai được vài ngày thì cô sẽ tha thứ cho anh vì những gì anh đã làm năm năm trước, nhưng bây giờ ôm cô vào lòng, cho dù cô có hận anh hay không, lòng anh cũng đã bình tĩnh trở lại.
'Tống Hân Nghiên kéo tay anh xuống: “Thẩm Duệ, đừng khiến em hận anh nhiều hơn”
“Vậy thì hận đi, ít nhất em vẫn ở bên cạnh anh.”
'Thẩm Duệ suy sụp, cô nắm chặt tay thành đôi bàn tay hồng hào nắm đấm rồi đấm vào ngực anh, cô hét lớn: “Khốn khếp, anh dựa vào cái gì mà cứ quấn lấy em không chịu buông? Nếu có thể, em hi vọng cả đời này mình đừng bao giờ quen biết anh, tại sao anh phải nhất định bắt em hận anh, anh có biết em vất vả như thế nào không hả?”
'Thẩm Duệ vô cùng đau lòng, anh để cô đánh anh, để cô mắng anh, để cô trút bỏ sự không cam lòng và ủy khuất của mình, đây là những gì anh phải chịu đựng, anh thấp giọng nói: “Hân Nghiên, thà rằng em ghét anh còn hơn từ từ coi anh như một người xa lạ.”
“Hu hu hu..” Tống Hân Nghiên bật khóc. Cô che mắt từ từ ngồi xổm xuống, nức nở khóc không thành tiếng:"Tại sao lại là anh? Tại sao lại là anh chứ? Thà răng người đàn ông đó là người khác chứ không phải là anh, hu hu hu...”
Trái tim của Thẩm Duệ như bị dao cắt, anh đứng đó, nỗi buồn giữa hai lông mày dày đến mức không thể tan ra được, anh nhìn dáng vẻ nức nở của cô, đau khổ nói: “Hân Nghiên, anh may män vì người đã chiếm hữu em đêm đó là anh, nếu chúng ta không gặp nhau vào đêm đó, chúng ta sẽ không bao. giờ gặp nhau trong cuộc đời này.”
Nghe vậy, Tống Hân Nghiên càng khóc dữ hơn, cô nói: “Anh đã hủy hoại cuộc sống và hạnh phúc của em, sao anh có thể nói những điều như vậy hả?”
'Thẩm Duệ từ từ ngồi xổm xuống, khói mù mịt giữa hai hàng lông mày nặng trĩu, anh vươn tay giữ lấy căm cô, tàn nhãn nói: “Em vẫn nhớ tên cặn bã đó phải không?”
Tống Hân Nghiên khóc, đôi mắt đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm Thẩm Duệ rồi đột nhiên đẩy anh ra, Thẩm Duệ bị cô đẩy ngã xuống đất, vẻ mặt càng thêm ảm đạm, anh nảm lấy cổ tay cô, mạnh đến mức tưởng như muốn bẻ gấy tay cô vậy: “Em nói đi, có phải còn đang suy nghĩ về đồ cặn bã đó à? Có phải em nghĩ rằng nếu không có biến cố năm năm trước thì hai người sẽ có thể sống và chung sống với nhau có đúng không?”
'Tống Hân Nghiên nghiến răng, nói: “Phải, nếu không có anh, em và Diệp Thần sẽ rất hạnh phúc.”
“Đó là lý do tại sao em chạy trốn khỏi anh để chia tay anh à?” Sự thương tiếc trong lòng của Thẩm Duệ được thay thế bằng sự tức giận, anh có thể chấp nhận rằng cô ghét anh, nhưng anh không thể chấp nhận được việc cô vẫn yêu một người đàn ông khác.
'Tống Hân Nghiên buồn bã, cô không muốn nói chuyện với anh hay gặp anh nữa. Cô thấy rằng không cần biết bình tĩnh bao lâu, ngay khi nhìn thấy anh, cô sẽ nghĩ về đêm đó của năm năm trước anh đã cưỡng bức cô bất chấp lời cô có van xin anh như thế nào.
Mấy ngày nay, cô không nghĩ về điều đó chỉ một lần, nếu năm năm trước cô không trúng kế, không đến khách sạn tốc hành đó, không đẩy cửa, có lẽ cô sẽ không đối với anh yêu hận đan xen như vậy.
“Nói đi, Tống Hân Nghiên!” Bàn tay lớn của Thẩm Duệ siết chặt cãm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh muốn em nói gì, cảm ơn anh vì năm năm trước anh đã cưỡng hiếp em à? Thẩm Duệ, dù em có rẻ mạt đến đâu thì vẫn có điểm mấu chốt. Trong suốt thời gian này, anh đã nhìn em chìm trong vòng tay của anh, có bao giờ em đặc biệt lố bịch và ngu ngốc không? Cút đi, em thực sự không muốn nhìn thấy anh nữa. Vừa nhìn thấy anh lại nhắc nhở em một sự thật rằng em đã yêu kẻ cưỡng hiếp mình, em chỉ biết cảm thấy bản thân thật thảm hại."Tống Hân Nghiên quay đầu đi, không muốn nhìn anh lần nào nữa.
“Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ nghiến răng, giọng nói phảng phất như muốn phu ra từ kế răng, nhìn chằm chằm vào cô như sắp ăn thịt cô: “Đừng nói những lời vô cớ như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ rằng em ngốc nghếch hay lố bịch cả.”
“Anh không nói ra, nhưng đó là điều anh nghĩ trong lòng. Anh để em đi đi. Bây giờ em không muốn gặp lại anh, em ước gì bản thân chưa từng biết đến anh.” Tống Hân Nghiên nhớ lại tất cả những điều cô đã trải qua anh trước đây, cô chỉ cảm thấy bản thân mình thật buồn cười. Những tưởng cô đã tìm được mùa xuân thứ hai của cuộc đời mà cô mang ơn nhưng cuối cùng lại là một tai ương khác.
Thẩm Duệ đã dỗ dành cô một lúc lâu, nhưng thay vì suy yếu, thái độ của cô ngày càng trở nên gay gắt hơn. Anh dần mất kiên nhẫn, kéo cô vào lòng, những nụ hôn rơi xuống dồn dập.