Anh nhìn cô chăm chú, không biết từ lúc nào, ngón tay anh vuốt ve má cô, xoa nhẹ nhàng, nhìn cô đang thất thần, khi thấy cô bị phân tâm, giọng anh lộ ra vẻ không hài lòng và mạnh mẽ: “Tôi đang hỏi em đó, nói đi!”
Tim Tống Hân Nghiên đập nhanh hơn, trực giác mách bảo cô rằng cô không thể mập mờ với Thẩm Duệ nữa. Cô có thể cảm thấy Thẩm Duệ quan tâm đến cô, nhưng cô không biết từ khi nào cô khơi dậy hứng thú của anh và để anh hết lần này đến lần khác đối xử với cô như vậy.
Cô nhìn anh chằm chằm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang sau cánh cửa, cô cảm thấy hơi bực bội trong lòng, khó chịu vì anh đã ngược đãi cô hết lần này đến lần khác, khó chịu vì bản thân đã chịu thua anh mỗi lần cô thất bại. Cô có chồng, anh có vợ, giữa họ không nên phát sinh những chuyện như vậy.
Cho dù Đường Diệp Thần và Nhược Kỳ không biết đã phản bội họ bao nhiêu lần, họ vẫn đứng trên quan điểm phán xét đạo đức, chuyện đó là không đúng.
“Chú Tư, chúng ta không nên như vậy, không được đâu.” Tống Hân Nghiên nhìn anh chằm chằm, cô cầu xin, cô không muốn trở thành một người như Tống Nhược Kỳ, nếu cô làm vậy, cô sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Vẻ mặt của Thẩm Duệ trở nên u ám, vẻ dịu dàng biến mất, ánh mắt anh dán chặt vào cô, bàn tay to nâng cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng của anh cứng rắn đè lên môi cô, ham muốn mạnh mẽ.
Tống Hân Nghiên không ngờ anh lại làm điều này, trái tim cô nghẹn lại rồi nhảy loạn xạ. Cô nói điều này, cô nghĩ rằng anh hiểu, nhưng anh lại …
Sự chà đạp của anh trên môi khiến cô tỉnh táo lại một chút, cô đột nhiên giãy dụa, thế nhưng sức lực đều ở anh, thì cô chỉ là một con ruồi may rung cây đại thụ thôi, trông thật buồn cười. Môi cô bị anh ngấu nghiến, bàn tay vuốt ve qua lại trên người cô, cứ như vậy, mạnh mẽ giống như sẽ đè cô tại đây mà làm cô.
Nhịp tim của Tống Hân Nghiên như muốn điên lên, cô định từ chối, nhưng hai tay lại vô thức ôm lấy cổ anh, toàn thân như muốn bốc hỏa, máu sôi lên vì kích động, cô thật sự bắt đầu chủ động đáp lại, chủ động hôn lên môi anh.
Có gì đó không đúng!
Tống Hân Nghiên mở to mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình đang hôn cô say đắm, dường như anh rất hài lòng với sự chủ động hôn lại của cô, trên môi nở một nụ cười nhẹ. Cô sợ tới mức vùng dậy, giơ tay định đẩy anh ra.
Thẩm Duệ không ngờ cô đột nhiên đẩy anh ra, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đôi mắt phượng híp lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ bé dám đẩy anh ra.
Tống Hân Nghiên áp lưng vào tấm cửa, hai chân run rẩy, lúc đó, cô đột nhiên không giống chính mình. Cô không biết mình bị làm sao, lý trí của cô rõ ràng là đang chống cự, nhưng cô lại hôn anh một cách cuồng nhiệt.
Cô không thể giải thích được hành vi của mình, đó có phải là sự phục hồi trong vô thức sau khi bị áp bức quá lâu, hay cô chỉ là một người giống như Tống Nhược Kỳ? Nhìn thấy Thẩm Duệ đã đến với mình, cô không dám ở đây nữa, không phải vì sợ Thẩm Duệ sẽ làm gì đó với cô, mà là vì sợ cô làm chuyện khiến chính bản thân mình sẽ hối hận.
Cô nắm lấy tay nắm cửa, vội vàng mở ra và chạy thật nhanh khi bàn tay to lớn của Thẩm Duệ sắp chạm vào cô.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Cô quay trở lại nhà hàng, thậm chí còn không có thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình, cô nhặt túi của mình lên, nói với Hạ Đông Thần: “Tôi xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi trước”. Nói xong, cô vội vàng rời đi.
Tống Nhược Kỳ nhìn bóng lưng cô khi cô vội vã rời đi, cô ta tự hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với nó vậy nhỉ?”
Hạ Đông Thần giữ ly rượu giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng lắc rượu bên trong, ánh mắt giấu giếm: “Có lẽ cô ấy thật sự có chuyện gấp.”
Tống Nhược Kỳ không quan tâm, ngay cả khi Tống Hân Nghiên rời đi, ngồi với cô ta rồi giả làm chị em, cô ta cảm thấy sắp nghẹt thở chết rồi.
Vài phút sau, Thẩm Duệ trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống bên cạnh Tống Nhược Kỳ, một cỗ tức giận pha với buồn bã quét qua cơ thể anh.
…
Tống Hân Nghiên vội chạy về nhà xanh, cô đau khổ đến mức không muốn tin rằng vừa rồi mình đã hôn Thẩm Duệ. Làm sao bây giờ? Trong mắt anh, liệu anh có nghĩ cô là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi không? Trong khi từ chối anh, mà lại hôn anh say đắm.
Cô khó chịu đến mức giật tóc mình, tại sao lại như vậy, rốt cuộc cô bị cái gì vậy chứ?
“Hân Nghiên, con về rồi.” Một giọng nữ quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, Tống Hân Nghiên nhìn lên thì thấy bà Tống đang đứng ở tầng dưới trong phòng, cô vội buông tóc và bước tới đón bà: “Mẹ, sao tới đây mà không gọi cho con? Bên ngoài nóng lắm, nhỡ mẹ bị say nắng thì phải làm sao?”
Bà Tống đã mang súp gà cho Tống Hân Nghiên trong nhiều ngày liên tiếp, dường như thực sự muốn hàn gắn mối quan hệ giữa mẹ con họ. Bà ta nhìn sắc mặt hồng hào của Tống Hân Nghiên, mỉm cười nói: “Mẹ không nóng mà, chúng ta vào đi.”
Tống Hân Nghiên lấy chìa khóa mở cửa, đợi bà Tống đi vào trước rồi cô theo sau, vừa bấm thang máy vừa nói: “Mẹ, lần sau trước khi đến nhớ gọi cho con, để không phải đợi ở bên ngoài.”
“Công việc của con bận rộn như vậy, mẹ đợi con một chút cũng không có gì đâu mà.” Thang máy đến nơi, hai người cùng bước vào thang máy, Tống Hân Nghiên đưa tay cầm lấy xô giữ nhiệt, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trở lại căn hộ, bà Tống để ý thấy trong tủ giày có một đôi dép mới, Tống Hân Nghiên cúi xuống lấy dép ra đặt trước mặt bà ta, sau đó xách xô giữ nhiệt vào bếp. Bà Tống cởi giày cao gót, xỏ dép vào, trong lòng cảm thấy vui buồn lẫn lộn.
Trong bếp có tiếng nước chảy, bà Tống bước tới, thấy Tống Hân Nghiên đang rửa rau, bà đứng ở cửa nói: “Hân Nghiên, đừng nấu cơm cho mẹ, mẹ về ngay, ra ngoài ngồi với mẹ đi.”
Tay đang rửa rau của Tống Hân Nghiên dừng lại, rốt cuộc bà có đến không? Cô vặn vòi nước, rửa sạch tay rồi bước ra ngoài. Bà Tống ngồi xuống ghế sô pha,cô cũng bước đến ghế sô pha, ngồi xuống chiếc ghế bọc da.
Bà Tống cúi người nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Hân Nghiên, tối mai chúng ta sẽ mời gia đình thông gia ăn tối. Đến lúc đó, con nhớ ăn mặc đẹp và đi cùng Diệp Thần đến nhé.”
Tống Hân Nghiên hơi ngạc nhiên, nhà họ Thẩm không biết về mối quan hệ giữa Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần, trong lòng bà Tống như một tấm gương sáng, bà ta bảo hai nhà ngồi ăn tối cùng nhau là có suy tính gì đây?
“Mẹ ơi…”
“Trong thời gian này mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc mẹ bảo vệ Nhược Kỳ như vậy có đúng không? Nó và Diệp Thần đã làm ra những chuyện ngu ngốc thế này, đương nhiên phải trả giá cho những hành vi sai trái này, khoảng thời gian vừa rồi làm con phải chịu nhiều uất ức rồi.” Bà Tống nhẹ nhàng nói, như thể bà ta đang thực sự suy nghĩ lại.
Tống Hân Nghiên không ngờ bà Tống có thể tự mình chọc thủng lớp giấy cửa sổ này, nhưng sau khi đâm thủng thì sao chứ, Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần đều là mặt dày không thèm quan tâm đến ý kiến của người khác, đến lúc đó, cô và Thẩm Duệ phải giải quyết như thế nào đây?