Từ góc độ của Tống Hân Nghiên có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang ngồi trong xe, cô nhíu mày hỏi: “Anh là?”
“Ông chủ của tôi đang chờ cô ở trong xe.” Người đàn ông làm dấu tay "xin mời".
Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, xuyên qua ánh sáng lờ mờ, Tống Hân Nghiên nhìn thấy ống quần thẳng tắp và đôi giày da màu đen bóng lưỡng khá quen thuộc, cô đến gần mới thấy rõ đối phương là Thẩm Duệ.
“Chú tư chồng? Hôm nay chú chơi trò bí ẩn à?” Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh cửa xe, khó trách cô lại cảm thấy người đàn ông gọi mình quen mắt, còn không phải là trợ lý đi theo bên cạnh anh hôm trước à.
Thẩm Duệ hơi cong khóe môi, nói: “Lên xe, chúng ta đi chỗ này.”
Trong âm thanh trầm thấp của anh còn xen lẫn một tia dịu dàng, không còn mạnh mẽ như lúc trước. Tống Hân Nghiên cũng không biết bản thân bước lên như thế nào, mãi đến khi xe lăn bánh, cô mới phản ứng lại. Người đàn ông bên cạnh cô không còn là bậc cha chú trong nhà, mà là một người đàn ông có ý đồ với cô.
Thẩm Duệ híp mắt nhìn cô không được tự nhiên nhích tới nhích lui, lơ đãng nhắc tới: “Chuyện tôi nói hồi chiều khiến em căng thẳng à?"
Tống Hân Nghiên bỗng nhìn về phía anh, rõ ràng nơi đáy mắt sâu thẳm của anh có hiện lên bóng ngược của cô. Trong lòng cô khẽ động, vội vã rời tầm mắt, trái tim cứ nhảy lên thình thịch: “Không có, chú tư chỉ nói giỡn với cháu tôi, sao có thể là thật được?”
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, mắt phượng dần dần trở nên sâu thẳm, vốn dĩ anh định an ủi cô, lúc này lại thay đổi chủ ý. Anh bất ngờ cúi người tới gần cô, hơi thở đàn ông mát lạnh nháy mắt đã vây quanh cô: “Nếu như tôi nghiêm túc thì sao?”
Đột nhiên tới gần cơ thể của đàn ông khiến Tống Hân Nghiên cảm nhận được áp lực gấp đôi, cô bối rối lùi về phía cửa xe mãi đến mức không thể lùi được nữa, trong khi đó người đàn ông trước mặt vẫn đang từng bước ép sát. Má cô nóng đến đỏ bừng, giơ tay chống lên lồng ngực nóng bỏng của anh: "Chú tư chồng…"
“Hân Nghiên, nếu tôi nghiêm túc, em phải làm sao đây?” Giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai, bên trong thoáng qua vẻ trêu chọc.
Tống Hân Nghiên nghe ra anh đang đùa giỡn cô, mệt nỗi sự xấu hổ và buồn bực đã chiếm cứ toàn bộ lý trí của cô mất rồi. Mỗi lần ở cạnh Thẩm Duệ, cô luôn vào thế bị động, cả người như muốn tan thành mây. Một sự dũng cảm không biết tên bỗng thôi thúc cô duỗi tay nâng cằm anh, ngước đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào chỗ sâu dưới đáy mắt anh, mở miệng khiêu khích: “Thế còn không đơn giản à, cháu không ngại bắt được dự án lẫn một anh trai bao đâu, tổng giám đốc Thẩm nhỉ?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Là đàn ông đều không thể chịu đựng được hành động nhục nhã như vậy, huống chi còn là người đàn ông cao quý một tay che trời như Thẩm Duệ.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên kỳ lạ, tài xế Lão Vương và trợ lý Nghiêm Thành ngồi ở hàng trước chỉ ước gì có thể đào được một cái lỗ chôn bản thân xuống. Sau một trận chiến thành danh ở phố Wall, không ai dám khiêu khích Thẩm Duệ. Cô Tống, sự can đảm của cô thật đáng khen, bảo trọng nhé!
Ngay lúc Tống Hân Nghiên cho rằng Thẩm Duệ sẽ tức giận hất tay cô ra thì anh bỗng nhiên áp xuống, môi mỏng lạnh tanh vững chắc đè lên môi cô. Lúc đầu là ngang ngược công thành đoạt đất, môi và môi cọ xát với nhau phát ra âm thanh đầy mờ ám. Nhịp tim Tống Hân Nghiên đập nhanh dữ dội, thế nào cũng không tưởng được hậu quả của việc chọc giận anh là bị cưỡng hôn.
Mùi thuốc lá mới mẻ giữa môi răng của người đàn ông đi vào trong miệng cô, không hề làm người khác cảm thấy ghê tởm, trái lại còn khiến cả người cô run rẩy.
Lúc này, anh giống như dã thú đã nhẫn nại quá lâu, mạnh mẽ cắn mút bờ môi của cô, so với tác phong nhẹ nhàng điềm tĩnh thường ngày của anh như hai người khác biệt.
Bàn tay lớn của người đàn ông siết chặt cổ tay nhỏ bé trắng nõn, giơ lên cao đè xuống. Tống Hân Nghiên nắm chặt bàn tay, sức lực mỏng manh gần như không thể lay động được một người đàn ông trưởng thành.
Cô nghiến răng, cắn mạnh lên môi Thẩm Duệ một ngụm, mãi đến khi mùi máu tươi tràn ngập giữa môi hai người, cuối cùng anh mới chịu buông tha cho cô.
Đôi mắt đen láy của anh nhiễm đầy tình dục, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cánh môi sưng đỏ của cô, nơi đó nở rộ một vệt máu tươi đầy quyến rũ. Anh liếm chỗ trầy da, sâu thẳm nhìn cô, cố tình nói: “Hương vị không tệ.”
Lực khống chế hơi buông lỏng, Tống Hân Nghiên không hề nghĩ ngợi, quăng một bạt tai.
"Chát" một tiếng, gương mặt Thẩm Duệ nghiêng sang một bên, trong xe lập tức yên tĩnh. Lão Vương và Nghiêm Thành chỉ ước gì bản thân có thuật ẩn thân hoặc ông chủ tự động nâng lớp ngăn cách lên, đừng có kiểm tra khả năng thừa nhận của bọn họ nữa.
Lòng bàn tay Tống Hân Nghiên nóng rát, cô siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi quật cường không chịu xin lỗi. Là anh xúc phạm cô trước, đánh anh một bạt tai xem như huề nhau.
Trong xe truyền đến tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, hai người ngồi ghế sau ai cũng không chịu thua ai, mãi đến khi xe dừng lại trước cửa vào một câu lạc bộ tư nhân sáng trưng.
Thẩm Duệ dẫn đầu bước xuống xe, sầm mặt bước vào trong câu lạc bộ.
Nghiêm Thành nhìn ông chủ nhà mình, anh ta kéo cửa ghế sau, nói với Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, tính tình ông chủ tôi không được tốt lắm, tôi đi theo bên cạnh nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên nhìn thấy có người đánh ngài ấy xong vẫn có thể bình yên vô sự ngồi ở chỗ này.”
Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng Thẩm Duệ, cắn môi, tức giận nói: “Là anh ấy trước…”
“Cô Tống, người đàn ông nào cũng xem trọng mặt mũi, cô vào trong xin lỗi ông chủ, ngài ấy sẽ tha thứ cho cô.”
“Tại sao tôi phải xin lỗi, rõ ràng là anh ấy…” Tống Hân Nghiên không thể nói ra được từ "hôn" kia, đành tức giận xuống xe, cho dù trong lòng có không muốn như thế nào cô vẫn bước vào câu lạc bộ.