“...” Tên yêu nghiệt này, cũng quá cuồng vọng tự cao rồi.
Một lát sau, nhiệt độ trong chăn càng lúc càng cao, hô hấp của Tống Hân Nghiên rối loạn, cô cắn môi ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn mông lung mà ái muội chiếu lên người anh, giữa hai hàng lông mày khắc một chút u sầu không rõ ràng, cô giơ tay lên, dừng trên đỉnh lông mày nhíu lại của anh: “Thẩm Duệ, anh không vui sao?”
Thẩm Duệ nắm lấy cổ tay cô, đưa tay cô lên đỉnh đầu, anh xoay người phủ lên người cô, nụ hôn cuồng nhiệt rơi lên lông mày và đôi mắt của cô, cuối cùng nghiêm túc phong ấn môi cô lại: “Nghiên Nghiên, anh muốn em!”
Tống Hân Nghiên vặn vẹo cơ thể, một giây sau cứng đờ không nhúc nhích, cô hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn vào đáy mắt anh, trong mắt anh quét qua một tia sung sướng, anh khẽ cười nói: “Bảo bối, em nhạy cảm quá.”
Tống Hân Nghiên quẫn bách không nói nên lời, cảm giác cơ thể càng ngày càng rõ ràng, hai má càng ngày càng ửng hồng. Thẩm Duệ cắn răng, cùng cô leo lên đỉnh núi, từng giọt mồ hôi rơi vào trong mắt cô, gợn sóng từng vằn nước.
Sau khi kết thúc, Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên vào phòng tắm rửa sạch, hai người ngồi vào bồn tắm, nước trong bồn tắm tràn ra. Thẩm Duệ ngồi sau lưng cô, để cô dán sát vào mình, trong tay anh cầm bông tắm, nhẹ nhàng lau người cô.
Cả người Tống Hân Nghiên không còn chút sức lực, ngoan ngoãn tựa vào vai anh, cô nhớ mãi không quên chuyện vừa rồi: “Thẩm Duệ, nếu anh có chuyện không vui, anh đừng gạt em, chúng ta là người yêu, em hy vọng có thể chia sẻ tâm sự với anh.”
Động tác trên tay Thẩm Duệ dừng lại, anh cúi đầu nhìn cô, giờ phút này cô đẹp đến mức khiến người ta tim đập thình thịch, anh nói: “Hân Nghiên, em có chuyện gì không muốn để cho anh biết không?”
Tống Hân Nghiên rũ mắt xuống, có một chuyện, cô không muốn cho anh biết, cô lắc đầu: “Không, tại sao anh lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, anh không phải không vui, chỉ là trong công việc gặp phải một chút phiền phức, nhưng đã giải quyết xong rồi, em đừng lo lắng.” Thẩm Duệ một lần nữa lau chùi cho cô.
Tống Hân Nghiên không hỏi nữa, anh nói không sao, vậy thì cô sẽ tin tưởng anh thật sự không sao.
......
Sáng hôm sau, Thẩm Duệ bị tiếng điện thoại di động ong ong đánh thức, anh nhìn thoáng qua người phụ nữ đang ngủ say trong ngực, anh nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra, cầm lấy điện thoại di động rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách, anh nghe điện thoại: “Chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Thẩm, không hay rồi, trên mạng thành phố Đồng Thành lộ ra một bộ ảnh giường chiếu quy mô lớn, phía trên chỉ nhìn thấy cô Tống, bóng dáng người đàn ông đã được làm mờ, vừa mới phơi bày hơn mười phút, đã có gần trăm vạn lượt tải lại, tôi nghi ngờ có bộ đội hải quân đang thao tác. Tôi đã tìm nhân viên của bộ phận mạng hack mạng lưới thành phố, nhưng ảnh giường đã lan truyền ra ngoài, tôi lo lắng không thể giấu được cô Tống.” Giọng nói lo lắng của Nghiêm Thành xuyên qua sóng điện truyền đến.
Thẩm Duệ siết chặt điện thoại di động, anh quay đầu lại nhìn về phía phòng ngủ, ánh sáng trong đáy mắt lập tức cụt tắt, bất luận anh muốn che chở cô không bị tổn thương như thế nào, cuối cùng cô vẫn bị anh liên lụy, bị người ta đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
“Nghiêm Thành, ảnh chụp lưu truyền ra ngoài đã không kịp căn ngản nữa rồi, bây giờ quan trọng nhất là tìm ra người tải lên, bắt người thao túng mọi chuyện trong bối tối phơi bày ra ánh sáng.” Thẩm Duệ day day mi tâm, có một số chuyện anh càng muốn giấu diếm, cuối cùng càng bị phơi bày trước mặt người khác. Có lẽ ngay từ đầu, những gì anh làm không nên được che giấu mà phải thẳng thắn. Bây giờ, anh thú nhận với cô thì còn kịp không?
“Tổng giám đốc Thẩm...” Nghiêm Thành chần chờ gọi một tiếng, Thẩm Duệ như vậy chẳng khác nào buông tha. Nếu mục đích của đối phương là mượn việc làm tổn thương cô Tống để đạt được mục đích làm tổn thương Tổng giám đốc Thẩm, vậy thì người này đã làm được rồi.
Rốt cuộc là người nào muốn làm chuyện này? Anh ta muốn có được lợi ích gì từ chuyện này chứ?
“Nghiêm Thành, lập tức tổ chức họp báo, tôi muốn thông báo cho tất cả mọi người biết, Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi.” Thẩm Duệ lạnh lùng nói, anh đã mất đi một cơ hội thẳng thắn, anh càng không thể dễ dàng tha thứ cho mình nhìn cô một mình đứng ở đầu sóng ngọn gió.
“Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ mà tổ chức họp báo chỉ làm cho tình cảnh của cô Tống càng thêm khó khăn, thân phận của cô Tống sẽ bị đám cho săn soi mói tới cùng, thậm chí sẽ mắng cô ấy quyến rũ chú ruột của chồng. Tổng giám đốc Thẩm, xã hội này đối xử với phụ nữ không khoan dung như trong tưởng tượng của ngài, cô Tống sẽ bị dìm chết trong đống nước bọt của đám săn ảnh này mất.” Nghiêm Thành vội vàng nói, tối hôm qua cả đêm anh ta không ngủ, đợi đến sáng, xác định các tờ báo lớn không lộ ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên, anh ta mới yên tâm.
Vừa nằm xuống vài phút, điện thoại di động lại vang lên, đối phương nói trên mạng thành phố có một tin tức trên đầu trang là về Tống Hân Nghiên, anh ta mở máy tính ra xem, trái tim lập tức chìm xuống đáy cốc. Chuyện này rốt cuộc vẫn không thể giấu được, Tống Hân Nghiên bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Chuyện liên quan đến Tống Hân Nghiên, Thẩm Duệ đã mất bình tĩnh, anh siết chặt nắm đấm, dùng sức đập vào vách tường, trên tay lập tức da bóc thịt bong tróc, máu tươi chảy ra. Anh hung tợn nói: “Cậu bảo tôi phải trơ mắt nhìn cô ấy bị tổn thương mà không quan tâm sao?”
“Tổng giám đốc Thẩm, chuyện này chúng ta chỉ có thể âm thầm xử lý, cô Tống không phải người nổi tiếng cũng không phải minh tinh, không quá vài ngày, chuyện này rất nhanh sẽ bị scandal của các minh tinh khác đè xuống. Nhưng bây giờ ngài tổ chức họp báo, bởi vì sức ảnh hưởng của bản thân ngài ở Đồng Thành sẽ làm cho nhiệt độ của chuyện này tiếp tục tăng lên, đám chó săn sẽ tìm ra nhiều chuyện hơn về cô Tống, đây không phải chuyện bây giờ chúng ta nên làm, chuyện chúng ta có thể làm chính là dàn xếp ổn thoả mọi chuyện.” Nghiêm Thành đứng ở góc độ khách quan, đưa ra đề nghị cho Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nhắm chặt mắt lại, anh không thể không thừa nhận, Nghiêm Thành nói rất có lý, chuyện này cũng không được nhiều người chú ý, nếu như anh tổ chức họp báo, ngược lại sẽ đẩy Tống Hân Nghiên lên đầu sóng ngọn gió, trở thành con mồi mới lạ trong mắt các đám phóng viên. Nhưng muốn làm cho anh nén giận, anh làm không được.
Kẻ thù của anh vẫn trốn ở trong bóng tối, lặng lẽ ép anh vào đường cùng, người này rốt cuộc là ai?
Anh buộc mình phải bình tĩnh lại, bức ảnh đã được phơi bày, anh phải làm gì đó để đánh lạc hướng tầm mắt của công chúng, bảo vệ danh dự của Tống Hân Nghiên. “Nghiêm Thành, cố gắng hết sức để thu hồi ảnh chụp, còn nữa, giúp tôi điều tra một người.”
“Người nào?”
“Hạ Đông Thần.”
......
Tống Hân Nghiên cũng bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại di động, đặt ở bên tai: “Alo, ai đấy?”
“Hân Nghiên, xảy ra chuyện lớn rồi.” Hàn Mỹ Hân sáng sớm tỉnh dậy, Bạc Mộ Niên đã cầm một cái ipad nện vào trong ngực cô ấy, cô ấy mơ mơ màng màng nhìn ảnh giường chiếu trên chiếc ipad, còn trêu ghẹo nói: “Sáng sớm cho tôi xem cái này, là muốn kích thích tôi chảy máu cam sao?”
Bạc Mộ Niên từ trên cao nhìn xuống bộ ngực không có mấy lượng thịt trong bộ đồ ngủ của cô ấy, anh ta lạnh lùng nói: “Em nhìn kỹ xem.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, cộng thêm động tác thô lỗ vừa rồi, cô ấy buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh, liếc mắt nhìn ipad, cô ấy nổi giận đùng đùng nói: “Bạc Mộ Niên, anh có ý gì đây, lúc tôi gả cho anh là còn trong sạch, anh sẽ không cho rằng tôi chụp loại ảnh lộn xộn này với người đàn ông khác chứ?”
Bạc Mộ Niên đau đầu, anh ta chỉ chỉ vào ipad, nói: “Em nhìn kỹ đi rồi mới nói chuyện.”
Hàn Mỹ Hân thật sự nghiêm túc thoạt nhìn, càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, cô ấy chợt nhận ra: “Đây là Hân Nghiên, kỳ quái, Hân Nghiên chụp loại ảnh như thế từ khi nào nhỉ, tại sao tôi lại không biết?”