Dì Lan hoảng hốt, vội vàng nói: "Cô Tống, cô đừng khóc, đây là phong tục ở nông thôn chúng tôi, rời bệnh iện về nhà đều phải dùng nước lá bưởi để đi trừ đi vận rủi.
'Tống Hân Nghiên giơ tay dụi mắt: "Tôi rất cảm động, cảm ơn mọi người. "
"Cô Tống, cô đừng khách sáo, đây là việc chúng tôi nên làm mà. Anh Thẩm, mau ôm cô Tống vào phòng, đừng để bị trúng gió." Dì Lan đau lòng cô chủ nhà mình bị thương nặng như vậy, mấy ngày cô hôn mê bất tỉnh, hàng lông mày nhíu chặt của ông chủ chưa từng giãn ra.
Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên vào biệt thự, Liên Thanh Vũ đeo tạp dề bước ra từ phòng bếp, thấy Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên tiến vào, cô ta cười khanh khách: "Tôi còn đang suy nghĩ khi nào hai người đến, cô 'Tống, chúc mừng cô ra viện."
Tống Hân Nghiên gật đầu với cô ta: "Cảm ơn."
"Hình như quần áo cô Tống hơi ướt, Thẩm Duệ, anh bế cô ấy lên phòng đổi quần áo đi, cơm sẽ xong ngay." Liên Thanh Vũ rất ngoan ngoấn trước mặt Thẩm Duệ, không hề lộ ra chút mũi nhọn này. Thậm chí đến Tống Hân Nghiên cũng không nhịn được nghỉ ngờ, cảnh va chạm với Thanh Vũ ở bệnh viện ngày đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Một Liên Thanh Vũ như thế mới khiến cô sợ hãi. Người phụ nữ này không phải loại tầm thường, cô ta biết cách ngụy trang hơn Tống Nhược Kỳ, biết bản thân nên bày ra dáng vẻ nào trước mặt Thẩm Duệ.
So với cô ta, Tống Nhược Kỳ không thèm che giấu sự chán ghét đối với cô dễ ứng phó hơn nhiều. Còn Liên Thanh Vũ, cô không thể phân biệt được khi nào cô ta là người đẹp, khi nào là rắn độc.
Bởi vậy, lúc đối mặt với cô ta, cô phải cẩn thận hơn, nếu không sẽ giẫm vào bẫy của đối phương.
'Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên lên phòng ngủ chính trên tầng hai, anh đặt cô lên ghế cuối giường rồi vào phòng quần áo lấy một bộ để thay, đến lúc cầm quần áo đi ra thì thấy Tống Hân Nghiên đang ngồi thơ thẩn, anh tới gần, thấp giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế em?"
'Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ. Anh quá xuất sắc, mặc kệ là bên ngoài hay bên trong đều khiến phụ nữ nối đuôi nhau xếp hàng theo đuổi. Trước là Hạ Doãn Nhi, giờ lại đến Liên Thanh Vũ, ở bên anh, cô luôn thiếu hụt cảm giác an toàn.
"Thẩm Duệ, vì sao anh lại xuất sắc như thế?" Nếu anh bình thường một chút thôi, liệu cô có thể năm giữ được anh không?
Thẩm Duệ khom lưng, nhìn thẳng vào mắt cô, giễu lếu anh không đủ xuất sắc thì sao xứng với em?"
"Nhưng mà em rất kém cỏi.' Tống Hân Nghiên rũ mắt, trong lòng có cảm giác nguy cơ không thể nói thành lời.
Thẩm Duệ duỗi tay nhấc cằm cô lên, hơi dùng sức ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Sao bỗng nhiên em lại lo được lo mất rồi?"
"Không có gì, em đi thay quần áo đây." Tống Hân Nghiên hất tay anh ra, cởi áo khoác, dì Lan cũng không vẩy nhiều nước lắm nên chỉ có áo khoác hơi ẩm thôi, đổi cái khác là được. Thẩm Duệ duỗi tay định bế cô xuống tầng thì bị cô ngăn lại.
"Để em tự đi, chẳng biết bao giờ đôi chân này mới hồi phục, em cũng không thể làm phiền anh mãi được, phải tự mình thích ứng thôi." Tống Hân Nghiên nói như vậy hoàn toàn không có ý tứ khác, thế nhưng Thẩm Duệ liên hệ với lời vừa nãy, lập tức hiểu ra nỗi lo của cô.
Anh hít sâu một hơi, nhấc điện thoại nội bộ, dặn dò người giúp việc mang gậy lên. Có đôi khi, anh cho rằng mình cưng chiều cô, làm tay chân của cô để cô không lo không nghĩ, sống hạnh phúc bên anh là đủ rồi.
Thế nhưng thứ cô cần không chỉ là như thế. Người giúp việc nhanh chóng mang gậy lên, Thẩm
Duệ nhận lấy rồi đưa cho cô. Nhìn động tác chống gậy bước đi thành thạo của Tống Hân Nghiên, anh đi sau lưng cô bỗng thấy mất mát, giống như cô không cần anh vẫn có thể sống rất tốt.
'Tống Hân Nghiên luyện tập dùng gậy ở bệnh viện rất lâu, từ lúc bắt đầu té ngã liên tục đến khi thành thạo, cô vẫn luôn không nói một lời với Thẩm Duệ, thật ra chỉ vì muốn cho anh một niềm vui bất ngờ thôi.
Cô đi ra cửa, cười hỏi Thẩm Duệ theo sát bên cạnh mình: "Có phải em đi tốt lắm đúng không?”
"Ừ, rất tốt." Mặc dù trong lòng Thẩm Duệ hơi mất mát nhưng anh vẫn không bủn xỉn lời khen ngợi. Sự cứng đầu của cô, vẻ dũng cảm, độc lập, không phụ thuộc ai là những ưu điểm mà anh rất thích, dù cô không tiếp tục dựa dẫm vào anh nữa, anh cũng không muốn xóa bỏ mọi cố gắng của cô.
Giống như diều hâu chờ đến khi con non trưởng thành rồi sẽ không săn mồi cho nữa, mà nó sẽ dạy cho. con non cách săn mồi và bay lượn, sau khi con non học xong sẽ tự đi kiếm ăn.
Những việc Hân Nghiên trải qua từ nhỏ đến lớn đã dạy cô không nên ỷ lại vào người khác, anh yêu cô nên sẽ trợ giúp cô lớn lên thành một chú diều hâu sải cánh chao liệng trên bầu trời, bay cùng anh đến tận cuối chân trời.
'Tống Hân Nghiên nghe lời khẳng định của anh thì lập tức nở nụ cười rực rỡ, mấy ngày qua vất vả cực nhọc không uổng phí. Đi tới trước cầu thang, cuối cùng Thẩm Duệ không cho cô tiếp tục nữa, như vậy quá nguy hiểm.
Anh lấy cây gậy đi, đưa cho người giúp việc đi sau lưng bọn họ, sau đó bế bổng cô lên, nhanh chóng bước xuống lầu, thả cô xuống ghế bàn ăn.
Trên bàn đã đầy đủ các món ngon, có đồ ăn Trung Quốc lẫn đồ ăn phương Tây, ngoài ra còn có cả sashimi và sushi Nhật Bản. Tống Hân Nghiên không thể không thừa nhận, chiêu này của Liên Thanh Vũ ăn đứt cô mấy chục lần.
Cuối cùng Liên Thanh Vũ cũng bưng món canh cuối cùng lên, cô ta loay hoay nãy giờ, trán thấm đầy mồ hôi, dịu dàng phóng khoáng nói: "Cô Tống, nếm thử tay nghề của tôi nhé, Thẩm Duệ từng khen tôi nấu nướng không tệ, ai cưới tôi có lộc ăn đấy."
Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô ta: "Thanh Vũ, vất vả rồi. Hân Nghiên, em nếm thử đi. Thanh Vũ nghe nói em ra viện nên đặc biệt làm cho em đó."
"Vất vả rồi, cô Liên." Cho dù trong lòng Tống Hân Nghiên có khó chịu Liên Thanh Vũ đến mức nào đi nữa thì giờ phút này cô vẫn phải nhịn xuống. Liên Thanh Vũ bận rộn cả buổi sáng, nếu như cô không nể mặt mũi, Thẩm Duệ không biết chuyện gì xảy ra sẽ cho rằng cô tính toán chỉ li, thế sẽ đúng ý Liên Thanh Vũ. Cô sẽ không bao giờ làm chuyện bất lợi cho bản thân như vậy đâu.