Dựa theo yêu cầu của cô dâu, đám cưới được tổ chức tại hành lang không trung ở tháp Hy Vọng, trước ba ngày diễn ra sẽ không đón khách nữa, mọi người bắt tay vào chuẩn bị. Doanh thu một ngày của tháp Hy Vọng tận mấy triệu tệ mỗi năm, vậy mà ông cụ Hạ không hề chớp mắt đồng ý yêu cầu của cháu gái ngay tắp lự, thuê tháp Hy Vọng.
Ông cụ Hạ vung tiền như rác chỉ vì muốn cháu gái không có tiếc nuối về đám cưới, bởi có thể thấy địa vị của Hạ Doãn Nhi ở nhà họ Hạ cao như thế nào.
'Tống Hân Nghiên may mắn được chứng kiến đám cưới thế kỷ này vì kế hoạch bỏ trốn ban đầu của cô đã không thành công.
Bảy giờ sáng, cô được Thẩm Duệ bế xuống từ trên giường giường, kéo vào. phòng tắm tắm chung với anh. Vốn dĩ người nào đó chỉ định tắm rửa đơn giản thôi, ngờ đâu tắm một hồi lại nổi lên cảm giác, cuối cùng ai kia ăn sạch cô gái mềm mại đang mơ màng trong lòng mình không còn mảnh xương.
Sáng sớm, ý thức phản kháng của Tống Hân Nghiên rất yếu, khi cô cảm nhận được nguy hiểm thì đã không kịp chống cự nữa rồi, nên bị người đàn ông đè lên thành bồn tắm hung hăng chiếm giữ. Mãi đến gần tám giờ thì người nào đó mới ăn uống no say, anh ôm cô gái nhỏ được mình yêu thương đến mềm nhữn tay chân ra khỏi phòng tắm, ngoài phòng ngủ bỗng vang lên tiếng gõ cửa rụt rè.
"Cậu Thẩm, nhà tạo mẫu, thợ trang điểm, chuyên viên trang phục đã chờ dưới tầng." Giọng nói dì Lan truyền đến từ sau cánh cửa.
Thẩm Duệ nhìn cô gái yếu ớt mềm mại trong lòng, đặt cô lên ghế hóa trang rồi thốt một câu 'để họ đợi, ngoài cửa lập tức im lặng.
Anh cầm khăn lau mái tóc dài ướt nhẹp của cô, cẩn thận tránh vết thương bị đóng vảy. Tống Hân Nghiên đang mơ màng nghe thấy giọng của dì Lan thì lập tức tỉnh dậy: “Thợ trang điểm tới rồi.”
"Ừ, anh định để em ngủ thêm một chút nữa." Thẩm Duệ lau tóc cô hòm hòm rồi mới đi tìm máy sấy tóc để sấy khô. Sợi tóc mềm mại xuyên qua những kế tay, trong lòng anh lập tức tràn ngập sự dịu dàng.
Nơi đuôi lông mày và khóe mắt của người đàn ông đã no say lộ rõ vẻ lười biếng và mãn nguyện, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Đầu óc Tống Hân Nghiên vẫn còn ngơ ngác, anh muốn cô ngủ thêm chút nữa mà chưa tới bảy giờ đã kéo cô xuống giường là sao? Gô vốn định thừa dịp đến cửa hàng lễ phục chưồn đi, hôm nay là đám cưới của Thẩm Ngộ Thụ, dù Thẩm Duệ có giận dữ đến đâu cũng sẽ dự đám cưới của Thẩm Ngộ Thụ trước rồi mới tới bắt cô. Lúc đó, cô đã đến mái ấm tình thương và quay lại rồi.
Thế nhưng bây giờ anh lại nói với cô rằng thợ trang điểm đã tới nhà, đồng nghĩa với việc cô không thể trốn thoát, có Thẩm Duệ ở đây, hôm nay cô nhất định phải cùng anh tham dự lễ cưới.
"Thẩm Duệ, em buồn ngủ quá, hay là anh đi trước đi, em chợp mắt một lát sẽ đến khách sạn sau." Tống Hân Nghiên buồn ngủ díp mắt, nửa là buồn ngủ thật, nửa là giả vờ.
Thẩm Duệ cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng sưng vù của cô, âu yếm nói: “Hôm nay đường xá bị hạn chế, đi lại không tiện, em đi chung với anh đi.”
Tống Hân Nghiên hé mắt: "Sao lại bị hạn chế xe cộ vậy?”
"Do đồng tiền chỉ phối." Thẩm Duệ khinh thường nói, ông già kia đúng là cáo già, ông ta biết Ngộ Thụ không tình nguyện kết hôn còn phô trương khí thế như vậy, cẩn thận cuối cùng vứt hết mặt mũi tận Thái Bình Dương. Thẩm Duệ chỉ cảm thán chút thôi, không ngờ lời nói của anh lại thành sự thật.
".." Chẳng biết tại sao Tống Hân Nghiên lại ngửi thấy mùi giấm nồng nặc, nhưng giờ điều cô quan tâm nhất không phải việc Thẩm Duệ có ghen hay không mà là làm cách nào để bỏ trốn ngay dưới mí mắt của anh.
Ngẫm lại chuyện này không khả thi lắm, anh canh giữ cô nghiêm ngặt như vậy, trừ khi cô biết thuật ẩn thân, chứ không sao mà chạy cho nổi?
"Thẩm Duệ, em không đi được không?" Tống Hân Nghiên đau đầu nhìn anh, cô đã ở bên Thẩm Duệ thì nhất định phải đến biệt thự nhà họ Thẩm với anh. Cô không quen người nhà họ Thẩm nhưng bọn họ không một ai là không biết cô, giờ đi gặp mặt rất lúng túng. Huống hồ còn nguyên nhân kia nữa, nó cứ như lưỡi dao đang treo lủng lẳng trên đầu cô vậy, mỗi lần cá nước thân mật với anh hệt như đang cào xé trái tim cô, khiến lòng cô ngập tràn cảm giác tội lỗi.
Gương mặt anh tuấn của Thẩm Duệ tối sầm, đôi mắt phượng đen láy nhìn cô chằm chằm: "Lý do?”
'Tống Hân Nghiên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ấp úng nói: "Em chỉ là không muốn đi thôi."
"Hân Nghiên, bên anh, em không cần phải lo lắng gì cả, tin tưởng anh là đủ rồi." Thẩm Duệ khẽ than, anh biết cô đang lo lắng điều gì, anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô, kể cả những lời bịa đặt kia.
'Tống Hân Nghiên thầm thở dài, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt phượng sâu thẳm của anh, hồi lâu sau mới gật đầu: "Được."
Thẩm Duệ nhẹ lòng, tiếp tục sấy tóc cho cô, xong xuôi, anh bấm máy liên lạc, kêu dì Lan dẫn người lên, anh khoác áo choàng tắm ra mở cửa. Nhóm chuyên viên trang điểm lần lượt bước vào phòng ngủ, đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy cận cảnh biệt thự cao cấp dành cho những nhân vật truyền kỳ của Đồng Thành, khắp nơi đều tràn ngập sự sang trọng và tinh tế đến từng chỉ tiết.
'Thẩm Duệ giao Tống Hân Nghiên cho các chuyên gia rồi xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Không còn nhiều thời gian nên chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu đã lần lượt trang điểm và tạo kiểu cho Tống Hân Nghiên. Cô bị thương ở một bên đầu, dù có chải tóc cũng không thể che đậy vết thương. Nhà tạo mẫu đã rất tốn công sức khi tạo kiểu cho cô, cuối cùng chia mái tóc dài của cô thành hai lọn rồi tết lại để che vết thương, đồng thời cố định bằng kẹp tóc hình con bướm.
Nửa giờ sau, mọi thứ đã sẵn sàng, các chuyên gia hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ lui ra. Tống Hân Nghiên mặc lễ phục đứng trước mặt Thẩm Duệ, trong mắt anh thoáng qua vẻ kinh diễm. Người phụ nữ trước mặt vừa trong sáng vừa gợi cảm trong chiếc váy màu hồng đào dài đến mắt cá chân, đẹp đến mức không tài nào. kể xiết.