Mục lục
Anh Từng Là Duy Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tốt cái đầu cậu.” Tống Hân Nghiên rất muốn gõ vào đầu cô ấy, cô nói: “Nếu không phải là đêm đó của năm năm trước, có lẽ tớ đã không mang theo năm năm đau khổ như vậy rồi, cho nên tớ mới không dễ dàng tha thứ cho anh ấy”

Hàn Mỹ Hân cau mày:"Hân Nghiên, cậu vẫn còn nhớ thương Đường Diệp Thần hả?”

“Không, chuyện giữa tớ với anh ấy đã kết thúc rồi.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, bất kể tình cảm sâu đậm đến đâu, sau khi trải qua tổn thương khó quên như vậy, chúng sẽ dần bị lãng quên. Nguyên nhân khiến cô không thể tha thứ cho Thẩm Duệ thực ra nhiều hơn vì anh chính là người gián tiếp làm tổn thương cô.

“Hân Nghiên, tớ thực sự muốn nói với cậu, kể cả khi năm năm trước Thẩm Duệ không xuất hiện, thì cậu và Đường Diệp Thần sẽ chia tay vì những chuyện khác thôi. Đường Diệp Thần không thích hợp với cậu, mà là của Thẩm Duệ trưởng thành và bao dung có thể mang lại cho cậu nhiều hạnh phúc hơn.” Hàn Mỹ Hân nói.

“Tớ biết.” Tống Hân Nghiên cúi đầu: “Có lẽ tớ quá đạo đức giả và không muốn tha thứ cho anh ấy một cách dễ dàng được.”

“Chuyện này anh ấy rất đáng giận, quên hết chuyện lạm dụng đó đi, cuộc sống sẽ tiếp tục tiếp diễn” Hàn Mỹ Hân gật đầu: “Thời buổi bây giờ, thật sự không dễ dàng để tìm được một người đàn ông đẹp trai và tình cảm như thế, cho nên cậu cứ hưởng phúc đi."

Hai người ngồi trong Starbucks một lúc, Tống Hân Nghiên đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa, cô đứng dậy giải quyết hóa đơn rồi nhờ Hàn Mỹ Hân chở cô đến tập đoàn Thẩm thị.

Hàn Mỹ Hân lái chiếc xe thể thao cực kỳ ngâầu mà Bạc Mộ Niên tặng cho cô, xe đã đậu ở cổng công ty, Hàn Mỹ Hân xuống xe, mở cốp xe, ôm lấy hai con gà mái già đang thoi thóp, rồi ôm ra một rương trứng gà ra, cô ấy nói: “Cậu có muốn †ớ giúp cậu mang chúng đến văn phòng của Thẩm Duệ không?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không cần, chỉ cần nhờ nhân viên bảo vệ đưa lên là được rồi.”

“Ừ, vậy tớ đi trước nhé, có gì thì gọi cho tờ, đừng nghĩ ngợi gì. Mỗi ngày đều phải hướng về phía trước, đừng cứ nhìn chằm chằm vào quá khứ làm gì, như vậy sẽ không hạnh phúc đâu.” Hàn Mỹ Hân cúi người ôm lấy cô, sau đó xoay người bước lên xe.

Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh xe, cúi người vẫy tay với cô ấy, bảo cô ấy lái xe cẩn thận. Thấy cô ấy lái xe ra vẻ đắc ý, cô đứng thẳng dậy, bế con gà mái già rồi ôm hộp trứng gà bước vào công ty.

Khi Tống Hân Nghiên bước vào công ty, cô ấy cảm thấy rõ ràng rằng quầy lễ tân đang hướng về phía mình, cô có thể nghe thấy họ đang nói gì từ xa.

“Đó không phải là Tống Hân Nghiên sao? Với một vụ bê bối lớn như vậy, làm sao cô ấy còn dám đến gặp Chủ tịch Thẩm nhỉ?” Lễ tân A nói với lễ tân B.

"Ừ, thật mất mặt, nhìn cô ta bế một con gà mái già, cô ta có muốn cầu xin Tổng giám đốc Thẩm tha cho cô ấy không nhỉ? Haha, nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô ta kìa, những người khác đều đang cầm hoa, cô ta lại mang theo một con gà mái già, là muốn tặng cho tổng giám đốc Thẩm để làm thú cưng sao?” Nhân viên lễ tân B nói với vẻ khinh thường, trước đây anh †a có ấn tượng tốt với Tống Hân Nghiên, nhưng từ khi ảnh giường chiếu của cô bị lộ, anh ta đến một chút cảm tình với cô cũng không có.

Chuyện cô căm sừng Tổng giám đốc Thẩm như được cả thiên hạ biết đến, quá đủ rồi!

“Phụt, cô biết gì không? Có lẽ là để Tống giám đốc Thẩm bù đắp thân thể cho cô ấy, rồi ới có sức làm tình với cô ấy, nên cô ấy sẽ không đi vụng trộm với người khác” Quầy lễ tân A che miệng vui mừng.

“Xùy, cô ta đúng là không biết xấu hổ” Hai người họ thảo luận mà không coi ai ra gì.

Tống Hân Nghiên nghe họ nói, họ càng nói càng khó chịu. Cô đang định nói thì bên kia một giọng nói lạnh lùng và tức giận: “Nghiêm Thành, thông báo cho bên quản lý nhân viên sa thải họ ngay lập tức, công ty không cần mấy kiểu nhân viên ngớ ngẩn chỉ biết khoa mồm múa mép đó.”

AB ở quầy lễ tân nhìn nhau, nhanh chóng cầu xin Thẩm Duệ thương xót, nhưng Thẩm Duệ thậm chí không nhìn họ, anh đi thẳng đến chỗ Tống Hân Nghiên, vươn tay cầm lấy quả trứng trong tay cô, anh liếc nhìn con gà trên tay cô, mỉm cười: “Em đang định mang đến cho văn phòng làm cơm trưa à?”

“Đâu có, là ba mẹ của Mỹ Hân kêu Mỹ Hân,mang về cho em” Tống Hân Nghiên vội vàng nói: “Nhưng mà con gà mái già có thể cho anh làm thú cưng, anh muốn không?”

Thẩm Duệ một tay cầm chiếc hộp, tay kia cầm lấy con gà mái già trên tay. Anh nói, "Chỉ cần có em là thú cưng là đủ rồi. Con gà mái già vẫn bị giết thịt để bồi bổ cho cơ thể của em.”

Hai người bước vào thang máy vừa nói chuyện vừa cười đùa, Nghiêm Thành nhìn lại hai người ở quầy lễ tân đã phạm lỗi, anh chỉ vào họ và nói: “Để tôi nói cho các người biết các người đã làm nên chuyện tốt gì? Cô Tống là cục cưng là bảo bối của tổng giám đốc Thẩm, vậy mà các người cũng dám bạo gan nói ra nói vào sao? Hãy đến phòng nhân sự để làm thủ tục nghỉ việc đi”

“Thư ký Nghiêm, chúng tôi không biết, chúng tôi tưởng tổng giám đốc Thẩm đã chia tay với cô ấy rồi.” Lễ tân A khóc.

“Có chia tay cũng không chấp nhận các người nói mấy lời đó. Tổng giám đốc Thẩm là một người luôn bênh vực người của mình. Bây giờ ngài ấy sa thải các người, chứ mà nếu xúc phạm ngài ấy thì các người khó mà sống yên ở đất Đồng Thành này. Về sau ra ngoài đứng nói lung tung, đặc biệt là đừng lẻo mép chuyện của cấp trên, hiểu chưa?”

A B ở quầy lễ tân nhanh chóng gật đầu với một vẻ mặt buồn như đưa đám, Nghiêm Thành vô cảm xoay người lại bỏ đi.

Thẩm Duệ xách theo con gà mái già trở lại văn phòng, con gà mái già không ngừng kêu, trợ lý trong phòng trợ lý vội vàng chạy tới chào, Thẩm Duệ không đưa con gà mái già cho cô ấy, cùng Tống Hân Nghiên đi thẳng vào phòng làm việc, anh vứt nó vào phòng tắm, rửa tay trước khi ra ngoài.

Khi trợ lý nhìn thấy Nghiêm Thành lên lầu sau, cô ấy thì thào: "Thư ký Nghiêm, tình hình thế nào rồi? Vừa rồi tống giám đốc Thẩm đi vào cùng một con gà mái già, dọa tôi giật mình, trong tay trái có một con gà và một con vịt bên tay phải, sau lưng có cô gái đó. Nhưng không phải chủ tịch và cô Tống đã chia tay rồi sao? Tại sao họ còn ở bên nhau?”

Nghiêm Thành nhìn cô ấy: “Hai người khua môi múa mép dưới lầu vừa mới bị tổng giám đốc Thẩm đuổi việc, cô cũng muốn bị đuổi à?”

Trợ lý vội vàng che miệng im lặng. Trở lại phòng trợ lý, cô không dám nói nhảm nữa.

Thẩm Duệ đi ra, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đứng trong văn phòng, ánh mắt khẽ lóe lên: "Vào nhà vệ sinh rửa tay, anh sẽ xử lý một ít tài liệu rồi chúng ta ra ngoài ăn.”

“Vâng.” Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên đi về phía toilet. Khi đi ngang qua Thẩm Duệ, anh đột nhiên ôm lấy eo cô. Anh cúi đầu, đôi môi mỏng hôn cô một cách mãnh liệt và vội vàng, rồi cạy mở môi cô ra lập tức tiến quân thần tốc.

Tống Hân Nghiên ngơ ngác để anh bắt nạt cho đến khi anh hài lòng buông cô ra. Cô ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Duệ. Sau một lúc, cô không nói gì mà đẩy anh ra, quay người và đi vào nhà vệ sinh.

Thẩm Duệ nhìn theo bóng lưng cô đơn của cô và nhớ tới chuyện vô nghĩa của hai bàn trước vừa rồi, anh rất tức giận, xúc động muốn tổ chức họp báo để trả lại sự trong trắng cho cô. Anh cũng lo lắng hành động của mình sẽ càng ngày càng đen tối, khiến mọi chuyện vốn đã bình tĩnh trở lại lại nóng lên khiến cô càng thêm xấu hổ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK