Nghiêm Thành đẩy cửa ra tiến vào thì thấy Thẩm Duệ nhíu mày trầm tư, anh ho nhẹ một tiếng, đưa một phần văn kiện tới: "Tổng giám đốc Thẩm, đây là phương án giải quyết mà bộ phận PR đã cấp tốc sửa lại, mời sếp xem."
Lần này Thẩm Duệ tới thành phố C dẫn theo toàn bộ bộ phận PR, chuyện liên quan tới việc bê bố hàm lượng formaldehyde vượt chỉ tiêu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Dư luận luôn níu lấy không thả, cho dù chủ xí nghiệp đối có lòng tin với anh thì cũng sẽ dao động.
Thẩm Duệ đứng thẳng dậy, anh không chút biến sắc thả bút ghi âm vào trong túi áo âu phục, anh nhận văn kiện nhìn xem. Nghiêm Thành đứng bên cạnh anh nhìn gương mặt chuyên chú xem văn kiện của anh, anh ta chần chờ nói: "Tổng giám đốc Thẩm, với chuyện lần này tôi luôn cảm thấy đây là một âm mưu. Gần năm năm qua, Thẩm thị xử lý quan hệ truyền thông rất tốt, bình thường khi có gió thổi cỏ lay thì truyền thông sẽ sớm chào hỏi với chúng ta, để chúng ta sớm ứng phó. Lần này lại vô thanh vô tức, sau khi truyền thông thành phố C tuyên bố chuyện bê bối thì chúng ta mới nhận tin, tôi nghĩ như thế nào đều cảm thấy không thích hợp."
Thẩm Duệ khép văn kiện, anh nói: "Cậu nghi ngờ có người cố ý nhằm vào chúng ta?"
"Vâng, đối phương có công phu giữ bí mật như thế, nhìn ra Đồng Thành thì hẳn không có mấy ai có thể làm được." Nghiêm Thành không nhiều lời, có mấy lời anh ta không thể nói ra, huống chi anh chỉ đang nghi ngờ và không có chứng cứ.
Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ nhắm lại, khả năng Nghiêm Thành nói thì không phải anh chưa nghĩ tới, tối hôm qua Ngô Thụ và Lệ Gia Trân đại náo yến hội, hôm nay liền có bê bối hàm lượng formaldehyde vượt chỉ tiêu thì anh không thể không nghi ngờ liệu chuyện này cái này có thể là lời cảnh cáo của nhà họ Hạ cho Thẩm thị không.
"Nghiêm Thành, cậu phái người bí mật điều tra, nhìn xem là ai tungg tin cho truyền thông thành phố C, cố gắng không nên đánh rắn động cỏ." Thẩm Duệ phân phó. Đối phương có thể nắm chặt Thẩm thị trong tay chứng minh hạng mục thành phố C thật sự có vấn đề xảy ra, nhưng anh phải biết là ai nắm chắt Thẩm thị trong bụng.
Nếu thật sự là nhà họ Hạ cảnh cáo bọn họ thì bọn họ đuối lý, cũng không nên bắt bọn họ làm thế nào, tổn thất ít tiền tài coi như là tiêu tai. Nếu như không phải, vậy anh sẽ phải hung hăng đánh trả để đối phương biết, không phải muốn đụng chạm Thẩm thị của anh thì có thể đụng chạm.
"Vâng, tôi lập tức phái người đi thăm dò." Nghiêm Thành lấy văn kiện quay người đi ra ngoài.
Thẩm Duệ nhấc chéo chân, hai tay của anh đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, rốt cuộc là ai quậy phá ở sau lưng? Anh về nước năm năm mà chưa từng có ai dám xúc phạm người có quyền thế ở Thẩm thị, anh đang rảnh rỗi sắp mốc meo mà vất vả tới cửa phá quán, dòng máu cả người anh đều đang sôi trào.
Tuyệt đối không nên là nhà họ Hạ vì như thế cũng quá không có ý nghĩa.
Sau hai tiếng, máy bay đến thành phố C, một đoàn người đi ra khỏi sân bay thì lập tức có phóng viên xông tới, đèn flash liên tục, Thẩm Duệ thong dong đi tới mà không trả lời câu hỏi của phóng viên.
Nghiêm Thành và mấy tên vệ sĩ bảo hộ ở cạnh anh, ngăn cản truyền thông quay chụp. Bộ phận PR của Thẩm thị trả lời câu hỏi của phóng viên, họ bày tỏ nhất định sẽ cho công chúng một câu trả lời thỏa đáng.
Thẩm Duệ được vệ sĩ hộ tống ra ngoài cửa, đột nhiên bên trong có một đám người xông ra ngoài, miệng bên trong mắng Thẩm Duệ là gian thương, cầm trứng thối và cải trắng ném về phía anh. Thẩm Duệ né không kịp, một quả trứng gà nện vào huyệt thái dương của anh, trứng gà theo tiếng nện mà vỡ ra, dịch trứng gà nhớp nhúa trượt xuống từ trên khuôn mặt tuấn tú của anh, các phóng viên chen chúc chạy đến, vỗ mạnh vào Thẩm Duệ.
"Gian thương, trong căn nhà mà mày xây khiến con gái của tao bị bệnh máu trắng, vì chữa bệnh cho con gái mà nhà tao đã nghèo rớt mồng tơi, tao đập chết tên gian thương nhà mày." Đám người này mặc quần áo cũ rách, vẻ mặt hết sức kích động.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Phóng viên vừa vỗ vào người bọn họ, vừa vỗ Thẩm Duệ thật mạnh, trong cơ thể mỗi người đều có máu bát quái sôi trào.
Nghiêm Thành ở bên cạnh bảo vệ Thẩm Duệ, trứng thối và cải trắng nện vào lưng anh ta, lập tức mùi thối trở nên gay gắt khiến anh ta phẫn nộ quát: "Thất thần làm gì, ngăn cản bọn họ, đưa tổng giám đốc Thẩm lên xe."
Cả đời này Thẩm Duệ chưa từng chật vật như vậy, anh bị Nghiêm Thành đẩy lên xe nhưng lưng anh còn kiêu ngạo ưỡn thẳng. Nghiêm Thành đóng cửa lại, ngồi vào ghế lái phụ, phân phó tài xế lái xe.
Đám người kia thấy ô tô chạy thì giãy ra khỏi vệ sĩ rồi nhanh chóng đuổi theo, cầm trứng thối nện vào thân xe: "Gian thương, mày trả con gái cho tao, gian thương, mày trả lại sức khỏe cho tao!"
...
Tống Hân Nghiên ngồi trước tivi thấy cảnh này thì cả người cô lạnh từ đầu tới chân, tim đau đến nỗi như bị siết chặt. Người đàn ông kiêu ngạo như Thẩm Duệ, anh nào bị người ta nện trứng thối, nào có chật vật chạy trốn như vậy?
Cô chỉ cần vừa nghĩ tới vẻ mặt vừa rồi của anh liền cực kỳ đau lòng. Phóng viên còn đang dùng giọng nói kích động giải thích tình hình chiến đấu ở hiện trường, cô tắt ti vi rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở vali kéo đẩy ra đặt mấy bộ quần áo vào, sau đó nhét đồ trang điểm vào rương hành lý, cô đóng lại và kéo khóa lên, sau đó tìm một bộ quần áo để thay, cô muốn tới thành phố C với anh, cho dù cô gấp gáp như thế nào đều không thể giúp anh nên chỉ có thể yên tĩnh ngồi ở bên cạnh anh, cô cũng muốn đến bên cạnh anh.
Cô tới phòng tắm rửa mặt rồi cột tóc, sau đó gọi điện mua vé máy bay của chuyến bay gần nhất, cô kéo theo vali kéo màu hồng xuất phát.
Đi ra khỏi tiểu khu, cô đứng ở ven đường gọi xe taxi, ven đường có một chiếc xe con Lincoln màu đen chạy tới dừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra gương mặt của A Uy: "Cô Tống, mời cô lên xe, ông cụ muốn nói chuyện với cô."
Hiện tại cả trái tim Tống Hân Nghiên đều ở trên người Thẩm Duệ, anh bị người ta ném trứng thối, lúc này không biết anh uất ức thành cái dạng gì, cô muốn đi tới chỗ anh, một phút cũng không chờ được.
Cô hờ hững nói: "Chú Uy, xin chú nhắn với ông ấy rằng ông ấy muốn làm gì thì tôi không cản được, nhưng tôi muốn làm cái gì thì ngay cả chú cũng không cản tôi được. Cho nên mời chú buông tay đi làm chuyện chú muốn làm, tôi cũng sẽ thỏa thích đi làm chuyện chính sự của tôi. "
Tống Hân Nghiên nói một câu như câu vè đọc nhịu rồi ngồi vào trong xe taxi.
A Uy nhìn xe taxi nghênh ngang rời đi, trong mắt của ông ta lại hiện lên sự tán thưởng, ông ta quay ngược đầu xe, trở về nhận mệnh.
A Uy thuật lại lời Tống Hân Nghiên nói từ đầu tới cuối cho ông cụ Thẩm, ông cụ Thẩm tức giận tới mức đập ấm tử sa ở trước mặt, lông mày của ông ta nhíu lại: "Đi một chuyến tới thành phố Giang Ninh, ngay cả cô ta cũng dám chống đối, cô ta thật sự cho rằng tôi không dám tung ảnh chụp của cô ta ra ngoài?"
A Uy lẳng lặng nhìn ông cụ Thẩm nói: "Ngài Thẩm, ngài phải suy nghĩ lại rồi làm sau, khi tung tấm ảnh đó ra ngoài, nói không chừng sẽ giúp cậu tư một tay. Ngược lại khiến bọn họ không cố kỵ mà ở cùng một chỗ."
Ông cụ Thẩm nhướn lông mày, nhìn ông ta chằm chằm: "Cậu đây là đang nói chuyện thay con nhóc chết tiệt kia?"
"Không phải, tôi đang nghĩ cho ngài, mục đích của ngài là chia rẽ bọn họ, nhưng hiện tại rõ ràng cô hai Tống đã không thèm đếm xỉa, cô ta đã dám bước lên một bước thì nói rằng chiêu này của ngài vô dụng với cô ta. Cậu tư đang lo lắng không biết nên nói cho cô hai Tống chuyện năm đó như thế nào mà ngài tung tấm ảnh ra ngoài thì cậu tư vừa lúc mượn cơ hội này thẳng thắng với cô hai Tống. Cuối cùng nói không chừng hai người sẽ không chia tay mà ngược càng thích đối phương hơn hiện tại." A Uy phân tích nói.
Ông cụ Thẩm vuốt râu, ông ta suy nghĩ kỹ thì đúng là có lý như thế, nhưng để ông ta ngồi nhìn bọn họ ở cùng nhau khiến ông ta không cam lòng. Tống Hân Nghiên đã kết hôn lần thứ hai, bất kể là gia thế hay là phẩm chất cũng không thể xứng đôi với Thẩm Duệ, nhìn như cô vậy thì ông ta tình nguyện nhận Phùng Trinh Trinh làm con dâu của ông ta, chí ít khi ông ta đi ra ngoài sẽ không bị người ta chê cười rằng chú cháu cùng cưới một người phụ nữ.
"Ý của cậu là bảo tôi tác thành cho bọn họ?" Ông cụ Thẩm không cam lòng hỏi.
"Là yên lặng theo dõi sự thay đổi."