Dì Lan đang ở phòng khách dưới lầu, thấy Tống Hân Nghiên vịn cầu thang đi xuống, dì lập tức chạy lên đỡ cô. 'Thấy cô mang ba lô trên lưng, dì kinh ngạc hỏi: “Cô Tống, cô định ra ngoài ạ?”
“Dạ, con phải về quê ông bà một chuyến.” Tống Hân Nghiên một tay vịn cầu thang, một tay chống nạng, từ từ đi xuống lầu.
Dì Lan không khỏi lo lắng nhìn cô: “Cô Tống à, cô mới xuất viện, cơ thể còn chưa bình phục, giờ lại chạy ngược chạy xuôi, lỡ như thình lình ngất đi thì phải làm sao?”
“Dì Lan đừng lo, con ổn mà.” Tống Hân Nghiên đi tới cạnh cửa, ngồi xuống ghế dài thay giày.
“Cô Tống, hay là chúng ta gọi điện cho ông chủ, để ông chủ đi chung với cô nhé, một mình cô đi sẽ nguy hiểm lắm.” Dì Lan thấy Tống Hân Nghiên lấy đôi giày New Balance ra mang, biết lòng cô đã quyết, chỉ còn nước thuyết phục cô đi chung với Thẩm Duệ.
'Tống Hân Nghiên đang mang giày thì khựng lại, sau đó mang tiếp. Dạo này Thẩm Duệ để tâm chăm sóc cô. nên công việc của anh bị trì hoãn rất nhiều. Giờ lại có chuyện nữa, tạm thời cô không muốn để anh biết, bởi vì chính cô cũng chưa biết nên đối mặt như thế nào.
“Dì Lan, con sẽ gọi điện cho anh ấy, dì đừng lo.” Tống Hân Nghiên mang giày xong thì chống nạng đứng dậy, chân cô bị thương là chân trái, nên cô hoàn toàn có thể lái xe. Cô hỏi dì Lan để lấy chìa khóa xe dự phòng trong gara, sau đó ra khỏi biệt thự, vào gara xe.
Dì Lan lo lắng nhìn theo cô, giới trẻ thời nay toàn mù quáng tự hành hạ bản thân như vậy, không coi trọng sức khỏe của bản thân, lỡ như ngất giữa đường thì phải làm sao?
Bà ấy vừa xoay người thì thấy Liên Thanh Vũ đứng ở đầu cầu thang trên lầu hai, khoảng cách quá xa, bà ấy không nhìn rõ sắc mặt cô ta. Ngay sau đó, Liên Thanh Vũ xoay người chạy lên lầu ba. Cô ta đứng cạnh cửa sổ sát đất, quan sát Tống Hân Nghiên lái chiếc xe thể thao Bugatti màu lam rời khỏi biệt thự, tiếp theo cô ta cầm điện thoại lên và bấm một dãy số.
Tống Hân Nghiên vừa rời khỏi, chiếc xe hơi màu đen khác trong biệt thự lập tức bám theo. Chỉ trong vòng một phút, Thẩm Duệ đã nhận được điện thoại từ vệ sĩ. Nghe nói Tống Hân Nghiên bỏ ra ngoài, anh xém bẻ gãy cây bút trong tay. Cô ấy không thể ở yên một chút sao, cơ thể vừa khỏe lại đã bắt đầu tự hành hạ bản thân rồi, lẽ nào cô ấy muốn chơi chết cái mạng nhỏ hay sao?
"Đi theo cô ấy, xem thử cô ấy muốn đi đâu.” Thẩm Duệ cúp máy, gọi điện cho Tống Hân Nghiên. Di động vừa vang lên ba tiếng, Tống Hân Nghiên đã nhận cuộc gọi, chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy gầm nhẹ của anh: “Tống Hân Nghiên, mau trở về cho anh, không được càn quấy!”
“Thẩm Duệ, em về quê có việc, muộn nhất ngày mai em sẽ về đây, anh không cần lo cho em.” Tống Hân Nghiên giảm tốc độ lái xe.
“Chết tiệt, em có biết hiện giờ em là bệnh nhân không? Quay về ngay cho anh, chuyện lớn đàng trời cũng không quan trọng bằng sức khỏe em.” Thẩm Duệ đập. bàn đứng dậy, tức giận đến mức đi qua đi lại liên tục trong văn phòng, rốt cuộc cô ấy có ý thức được mình đang là người bệnh không?
"Chuyện này còn quan trọng hơn tính mạng em, đợi em về rồi sẽ giải thích với anh.” Tống Hân Nghiên nói xong thì cúp điện thoại, hơn nữa còn tắt máy.
'Thẩm Duệ không ngờ cô dám cúp máy ngang với anh, anh gọi lại lần nữa thì đầu dây bên kia tút tùn tụt. Giận không kiềm được, thế là anh vung tay lên, tất cả tài liệu hồ sơ trên bàn đều bị anh hất sạch xuống đất. Con nhỏ này đúng là khiến người ta không bớt lo, tốt nhất đừng để mình bắt được, không thì giá nào mình cũng phải đập cô ấy một trận no đòn.
Nghiêm Thành nghe thấy tiếng động trong văn phòng, anh ta lập tức đứng dậy, đang định vào xem sao thì thấy cửa văn phòng bị kéo mạnh, Thẩm Duệ hậm hực. đi ra từ bên trong.
“Sếp Thẩm...”
“Thư ký Nghiêm, hủy lịch trình chiều nay và ngày mai cho tôi.” Thẩm Duệ nói chưa dứt câu thì đã đi vào thang máy. Nghiêm Thành nhìn thang máy từ từ đi lên, anh ta không sao hiểu nổi suy nghĩ của người này, lại chơi trò gì nữa vậy trời?
'Tống Hân Nghiên lái xe ra khỏi nội ô thì chạy lên đường cao tốc. Từ Đồng Thành về quê mất ba tiếng đồng hồ lái xe, chạy trên đường cao tốc hai tiếng, xuống cao tốc phải chạy thêm một tiếng nữa mới về tới quê bà ngoại.
Sau khi tắt máy, Tống Hân Nghiên hết sức chăm chú lái xe, cô biết mình hành động bốc đồng như vậy sẽ khiến Thẩm Duệ rất tức giận, nhưng hết cách đành phải vậy thôi. Hai tiếng sau, cô xuống cao tốc, xe chạy chậm đến trạm thu phí, cô mơ hồ thấy một bóng người quen thuộc, sau khi nhìn thật kỹ thì phát hiện đó là Liên Mặc đang đứng cạnh một chiếc xe với vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng người qua hỏi: “Liên Mặc, sao anh lại ở đây?”
Liên Mặc đứng trước chiếc xe nọ, nắp capo xe mở †oang, anh ta quay đầu thì thấy Tống Hân Nghiên đang ở trong chiếc xe thể thao, khiến anh ta hết sức ngạc nhiên: “Hân Nghiên, sao cô cũng ở đây? Chẳng phải cô đang nằm viện sao?”
“Tôi mới xuất viện, nhà bà ngoại tôi ở gần đây, tôi qua đó thăm.” Tống Hân Nghiên không muốn nhiều lời, nhìn anh ta và nói: “Xe anh sao thế?”
“Bị trục trặc, tôi kiểm tra mất một lúc lâu mà không Tìm ra được vấn đề, cho nên tôi đã gọi điện cho công ty. bảo hiểm, nhờ họ gọi xe tải tới tha chiếc này vẽ mắt Liên Mặc càng có vẻ bất đắc dĩ hơn.
'Tống Hân Nghiên cười nhạo: “Tôi còn tưởng đàn ông mấy anh kiểu không gì không làm được.”
"Nếu tôi học ngành Kỹ thuật cơ khí động lực thì đỡ rồi.” Liên Mặc mỉm cười, ý nói cũng có thứ anh ta không biết.