Mục lục
Anh Từng Là Duy Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn vòng bạn bè của Tống Hân Nghiên cũng bùng nổ, Hàn Mỹ Hân nhìn thấy động thái cập nhập của Tống Hân Nghiên, khó có thể tin, cô ấy lập tức gọi điện thoại tới, nghe thấy âm thanh của Tống Hân Nghiên, cô ấy kích động hét to: “Mẹ ơi, cậu thật sự tỉnh rồi? Vừa nhìn thấy động thái của câu, tớ còn tưởng răng mình ngủ mê rồi”

'Tống Hân Nghiên cười rộ lên, cô nói: Tớ thật sự tỉnh lại rồi.”

“Tớ còn tưởng cậu muốn là mỹ nhân ngủ, cậu không biết mấy ngày nay cậu hôn mê, người họ Thẩm nhà cậu khẩn trương như thế nào, nếu cậu mà không tỉnh, chỉ sợ anh ta sẽ điên lên mất.” hàn Mỹ Hân không tự chủ nói chuyện Thẩm Duệ.

“Tớ biết, Mỹ Hân, thật xin lỗi, dọa các cậu sợ rồi.” 'Tống Hân Nghiên nói.

“Cậu không có việc gì là tốt rồi, câu vừa tỉnh, phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt.” Hàn Mỹ Hân nói với cô vài câu, sợ cô quá mệt, nên đã cúp điện thoại trước.

Tống Hân Nghiên đặt điện thoại lên tủ trên đầu giường, sau đó từ từ nằm xuống, lúc đầu căn bản không có buồn ngủ nhưng vừa dính lấy gối đã gnru thiếp đi. Không biết cô ngủ bao lâu, khi cô đang mơ màng, nghe có tiếng cãi nhau bên ngoài cửa, cô nghe thấy đó là âm thanh của Tống Nhược Kỳ, cô lập tức tỉnh táo lại.

“Để cho cô ta vào đi.” Tống Hân Nghiên cẩn thận từ từ ngồi xuống, nói với bảo vệ bên ngoài cửa đối diện. 'Thẩm Duệ không muốn nhắc tới Tống Tử Kỳ, tuy rằng tai nạn xe cộ lần này Tống nhược Kỳ không tránh khỏi trách nhiệm, thế nhưng bọn họ ở cùng nhau hai mươi mấy năm, cho dù là căm thù đối phương, nhưng vẫn có một chút cảm tình.

Cái ngày khi xảy ra tai nạn đó, cửa hai bên đều bị va chạm rất mạnh, cô bị thương nặng như vậy, Tống Nhược kỳ không có khả năng bình yên vô sự được.

Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Tống Nhược Kỳ đẩy xe lăn đi tới. Tống Hân Nghiên nhìn thấy trong tay cô ta đang cầm một bó toàn là hoa cúc, cô khinh thường nhăn mày, ánh mắt dò xét nhìn cô không di chuyển.

Tống Nhược Kỳ bị thương nặng, mặt của cô ta bị kính vỡ cào bị thương, trên người không có vết sẹo nào, nhưng bụng dưới hơi lồi lên đã dân xẹp xuống rồi, chân phải phải bó bột, chắc hẳn lúc xe bị va chạm chân đã bị kẹt lại, nếu không bọn họ sẽ không bị thương một trái một phải như vậy, đối xứng như vậy.

Bảo vệ đứng cạnh cửa, luôn cảnh giác nhìn Tống Nhược Kỳ, từ lúc tổng giám đốc Thẩm rời đi đã đặc biệt dặn dò bọn họ, không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy Tống Hân Nghiên nghỉ ngơi. Thế nhưng Tống Nhược. Kỳ quá khó đối phó rồi, chỉ cần bọn họ ép cô ta đi, cô ta sẽ khóc, giống như bọn họ đang bắt nạt cô ta.

Tống Hân Nghiên khiếp sợ nhìn bụng dưới của Tống Nhược Kỳ, thất thanh nói: “Bụng của chị thế nào...”

“Tống Hân Nghiên, cô đang giả vờ diễn cái bộ dạng khiếp sợ này cho ai xem, cái này không phải là cô muốn sao?”

Giọng điệu của Tống Nhược Kỳ cực kỳ sắc bén, cô ta so với Tống Hân Nghiên cũng xinh đẹp hơn, tính cách cũng nhiệt tình không bị kiềm chế, vậy dựa vào cái gì cuối cùng cô ta không chiếm được cái gì, còn bị cô giễu cợt.

'Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Chị nói rõ lừoi này ra, cái gì gọi là điều tôi muốn?”

'Tống Nhược Kỳ cầm lấy hoa, mạnh mẽ ném về phía cô, Tống Hân Nghiên đưa tay ra chặn, động tới miệng vết thương trên cánh tay, cô cảm thấy có một cỗ chất lỏng ấm áp chảy từ cánh tay xuống.

“Hoa này là tôi cầm đến để tiễn cô đấy, tôi mong cô biến mất khỏi thế giới này, không được đến đây gieo họa cho người khác.” Tống Nhược Kỳ ác độc nguyền rủa.

Hai vệ sĩ nhìn nhau, vừa muốn tiến lên túm Tống Nhược Kỳ đi, chỉ thấy Tống Hân Nghiên cầm lấy bó hoa kia không chút khách khí ném vào mặt Tống Nhược Kỳ. Tống Nhược Kỳ không nghĩ tới cô có thể làm như vậy, căn bản không kịp né tránh nữa, đã bị bó hao kia đập. vào mặt, rất đau, cô ta tức giận trừng mắt nhìn cô: “Cô...”

'Tống Hân Nghiên cảm giác được miệng vết thương trên cánh tay đã bị rách hẳn ra rồi, cô cố nén cơn đau tê tâm liệt phế, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Nhược Kỳ, cô nói: “Làm phiền các người đi ra ngoài một chút.”

Dù sao cũng là việc xấu trong nhà, Tống Hân Nghiên không muốn để cho người ngoài nhìn chị em cô cấu xé nhau rồi chê cười.

Hai bảo vệ do dự một chút, quay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

'Tống Hân Nghiên chờ sau khi bọn họ rời khỏi đây, mới tiếp tục nói: “Tống nhược Kỳ, chị biết tôi hối hận nhất là gì không? Hối hận đã cho chị lên xe của tôi. Nếu như không chị cố gắng đoạt lấy tay lái xe của tôi, sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, tôi sẽ không hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, tất cả chuyện này đều do chị tạo. thành, chị có tư cách gì đến đây đồ chó sủa?”

"Theo tôi hiểu mọi chuyện bắt đầu, chị đã cướp đồ của tôi, cướp bố cướp bạn cướp cả chồng của tôi, tôi xem cô là chị của tôi nên tôi nhịn hết lần này đến lần khác, tôi tự an ủi mình, là đồ của tôi sẽ mãi là của tôi, không phải của tôi có cưỡng cầu cũng không được, Thế nhưng chị không cần mặt mũi, chị sẽ không làm nhiều chuyện hạ lưu vô sỉ như vậy. Bản thân không lấy được lòng đàn ông, sẽ ném trách nhiệm lên người khác, nếu như tôi ly hôn với Đường Diệp Thần, con mẹ nó mặc kệ tỉ ên như thế nào, cũng sẽ không còn vương tơ lòng với anh ta. Thế nhưng còn chị, chị có đầu óc không vậy?

Không chiếm được lòng của đàn ông lập tức tách cứ tôi, bản thân chị làm mất con của mình còn trách tôi, có phải như vậy hay không, chị bất tài còn có thể tiếp tục. thoải mái sao? Không phải bởi vì chị không tốt, mà là người trên toàn thế giới có lỗi với chị.” Tống Hân Nghiên càng nói càng kích động, giọng nói của cô khiến cái ót cô đau nhói, cô sắp bị mình tự làm mình tức chết rồi.

“Nếu như không có cô, mọi thứ đều sẽ không xảy ra, Tống Hân Nghiên, tất cả đều do cô mà ra, cái ngày xảy ra tai nạn xe cộ đó tại sao lại không đâm chết cô chứ?” 'Tống Nhược Kỳ cố chấp nói là, nếu không có Tống Hân Nghiên, cô ta sẽ là công chúa người gặp người thích, thế giới sẽ vì chỉ có một mình cô ta mà tỏa sáng.

'Tống Hân Nghiên xoa trán, cô nói: “tống Nhược Kỳ, tôi luôn không nói, không có nghĩa là tôi không biết cái gì, mẹ chị gả cho ba tôi như thế nào, chị là kết quả sau khi bọn họ kết hôn, hay kết quả của yêu đương vụng trộm, trong lòng chị tận mắt nhìn thấy, là mẹ con các người ép mẹ tôi đang mang thai mà phải ly hôn, khiến cho tôi từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẹ, tôi không so đo với các người, bởi vì tôi tin tưởng ông trời công bằng, không phải không có quả báo, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi!”

“Tiện nhân này!” Tống Nhược Kỳ tức giận đến mức toàn thân run lên, Tống Hân Nghiên lại dám mắng cô ta là kết quả của yêu đương vụng trộm, lẽ nào lại như vậy!

“Chị cũng giống như mẹ của chị thôi, đều thích cướp chồng của người khác, trong cuộc hôn nhân của tôi và Đường Diệp Thần, chị đã lên giường với anh ta, mang thai còn của anh ta. Được, tôi không giữ được người đàn ông của mình, tôi nhận thua. Chị cướp được thì cướp đi, còn cướp là chuyện đương nhiên, cướp xong rồi còn muốn tôi cảm kích, sao da mặt chị có thể dày như vậy?” 'Tống Hân Nghiên tức giận đến mức không lựa lời mà nói

Hai tay Tống nhược Kỳ nắm chặt lấy lan can, những năm gần đây Tống Hân Nghiên vẫn luôn chịu đựng nhường cho cô ta, cô ta vẫn luôn nghĩ mình là một con cừu nhỏ không có tì khí gì, nhưng bây giờ, những lời nói của cô đã khiến cô ta nhận ra.

Cô ta liên tục cười lạnh: “Tống Hân Nghiên, cô nói mẹ tôi cướp chồng mẹ cô, vậy cô có biết không, cô và ba của tôi căn bản không có một chút quan hệ máu mủ nào. Muốn nói cướp người, mẹ cô mới là cao thủ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK