Mười lăm năm trước, anh từng gặp ông Liên. Mặc dù ông cụ Liên lúc đó không đẹp trai nhưng khuôn mặt vuông chữ điền của ông ấy vẫn khá thu hút. Còn lúc này, hơn một nửa gương mặt là vết sẹo, kéo dài xuống tận cổ, thậm chí trên cánh tay trái còn chỉ chít vết bỏng nhìn rợn cả người.
Thẩm Duệ ổn định tâm tình nhưng vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Ông cụ Liên híp mắt cười với Thẩm Duệ, vết sẹo gớm ghiếc trên mặt cũng trở nên thân thiện hơn nhiều, thái độ ôn tồn như đang nhắc lại chuyện xưa: “Thẩm Duệ, chúng ta không gặp nhiều năm rồi nhỉ, chớp mắt cháu đã lớn thế này rồi, đúng là sóng sau xô sóng trước, mấy người bọn chú không thể không thừa nhận mình đã già rồi mà.”
Thẩm Duệ bước tới, anh cảm giác có một sự thân thiết không thể giải thích được với ông cụ Liên, có lẽ vì ông ấy từng là bạn thân của bố mẹ anh nhưng không biết vì lý do gì mà họ không bao giờ gặp lại nhau.
"Chú Liên, sau khi trở về nước, lẽ ra cháu nên đến thăm chú sớm hơn nhưng nghe nói chú đóng cửa không tiếp khách, cháu không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của chú, mong chú Liên không trách đứa cháu này." Thẩm Duệ đứng khá gần ông cụ Liên, đến lúc này anh mới phát hiện ống quần ông ấy trống rỗng.
"Chú Liên, chân chú?" Thẩm Duệ vô cùng khiếp sợ, hủy dung lại thêm cụt chân, rốt cuộc ông cụ Liên đã xảy ra chuyện gì, có phải dây là lý do tại sao ông ấy rút về sau màn?
Ông cụ Liên cúi đầu nhìn ống quần thẳng tắp buông thõng trên xe lăn, trong mắt thoáng qua vẻ buồn bã: “Đầu là chuyện đã qua, không đáng nhắc đến.”
Trực giác Thẩm Duệ cảm thấy phía sau còn che giấu chuyện gì đó nhưng thấy ông ấy không muốn nói, anh cũng không hỏi nữa. Hủy dung rồi cắt chân, chắc chắn chuyện năm đó rất ác liệt, anh nhìn ông cụ gầy trơ xương ngồi đối diện, giọng điệu mềm mỏng hẳn đi: "Chú Liên, hôm nay cháu mời chú đến là muốn nói với chú một chuyện, Thanh Vũ đã về Trung Quốc một thời gian, cô ấy rất muốn về nhà..."
Thẩm Duệ chưa kịp nói xong, sắc mặt ông cụ Liên đột nhiên thay đổi, đôi mắt xanh lam sáng ngời tỏa ra khí lạnh. Nhắc đến tên Liên Thanh Vũ, nét mặt ông ấy lộ ra vẻ chán ghét không thể che giấu: "Đừng nhắc đến nó với chú, nhà chú không có con cháu nào như vậy. Nếu cháu hẹn chú ra đây vì nó thì không cần lãng phí thời gian của nhau."
Thẩm Duệ khẽ nhíu mày, không ngờ ông cụ lại phản ứng như vậy, trong mắt anh lóe lên một tia âm u, thuyết phục: “Chú Liên, máu mủ ruột thịt với nhau, mặc kệ Thanh Vũ có làm sai điều gì, chú cũng đừng để cô ấy lang thang bên ngoài một mình."
"Cháu thì biết cái gì? Thẩm Duệ, cháu chẳng biết cái gì hết, tại sao phải nhúng tay vào chuyện của nhà họ. Liên?" Trán ông cụ Liên nổi gân xanh, kích động vỗ tay vịn xe lăn. Vệ sĩ vẫn im lặng đứng phía sau ông cụ từ nãy đến giờ vội vàng tiến lên một bước, nhắc nhở ông ấy: "Ông chủ, đừng quá xúc động."
“Đẩy tôi ra, đẩy tôi ra!” Ông cụ Liên không thèm nhìn Thẩm Duệ, gào thét, dáng vẻ như sắp sụp đổ. Thẩm Duệ đứng dậy, nhìn vệ sĩ nhanh chóng đẩy ông cụ ra ngoài, cách thật xa mà anh vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ khó chịu của ông cụ.
Chỉ một cái tên đã khiến ông cụ Liên tức giận mất kiểm soát, anh không khỏi thắc mắc rốt cuộc năm đó Liên Thanh Vũ đã làm chuyện gì mà bị đuổi ra khỏi nhà, chẳng lẽ vết thương của ông cụ có liên quan đến cô ta?
Thẩm Duệ nhíu mày, nghĩ mãi không ra, anh cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
“Công ty.” Bạc Mộ Niên đáp ngắn gọn.