"Chao ôi." Dì Lan lên tiếng, vội vàng đi lên lầu.
Đi vào lầu ba, Tống Hân Nghiên đứng trong hành lang, cô quay đầu nhìn Thẩm Duệ đi theo cô ở sau lưng, anh đã đổi thành quần áo ở nhà, phong cách nhàn nhã đã làm bật lên phong thái tuấn lãng của anh, người đàn ông này chỉ cần vừa đứng ở dó, chính là một món đồ rất sáng, hấp dẫn lấy phụ nữ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, hai tay cô ôm ngực, nhíu mày hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
Dì Lan vội vàng đi đến trước cửa một phòng ngủ, dì ấy gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa ra đi vào, Liên Thanh Vũ đang tựa ở trên giường lướt Weibo, qua mấy ngày ngắn ngủi, chuyện ảnh nude của Tống Hân Nghiên liền rớt khỏi bảng tìm kiếm, hoàn toàn đắm chìm. Nghe thấy tiếng đập cửa, cô ta tranh thủ tắt điện thoại ại, vén chăn lên năm vào, yếu ớt nói: "Ai đấy?"
"Cô Liên, cậu chủ nói lên xem cô một chút." Dì Lan nhường qua một bên, Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên cất bước đi vào, gian phòng này rất lớn, có phòng cất quần áo và phòng vệ sinh. Trong phòng có cái giường lớn kiểu châu u, trước giường có tấm tatami trang trí theo phong cách châu u, cực kỳ lộng lẫy.
Thẩm Duệ đi đến bên giường, nhìn Liên Thanh Vũ nãm ở trên giường, anh ân cần hỏi han: "Thanh Vũ, bây giờ em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Liên Thanh Vũ yếu ớt mở to mắt, cô ta thử ngồi dậy mà làm sao lực bất tòng tâm, cả người lại ngả về trên giường. Thẩm Duệ đưa tay đỡ cô ta thì có một đôi tay nhanh hơn anh vịn Liên Thanh Vũ: "Cô Liên, coi chừng."
Liên Thanh Vũ nhìn Tống Hân Nghiên giả vờ cười ngọt ngào, trong nội tâm cô ta rất chán ghét, hận không thể lập tức. hất tay của cô ra, nhưng vì ngại Thẩm Duệ đang ở đây nên cô †a chỉ có thể nhịn xuống. Tống Hân Nghiên lấy một cái gối đặt cô ta làm đệm, cô ân cần nói: "Buổi sáng cô Liên còn sinh hoạt như rồng, sao bây giờ đã bệnh nặng như vậy rồi? Dì Lan, khi nào bác sĩ qia đình đến?"
"Đang trên đường tới." Dì Lan mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm như không thấy chuyện cậu chủ đang ở giữa.
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay che ở trên trán Liên Thanh Vũ, sau đó so sánh nhiệt độ, cô nói: "Còn may, không phát số!
Liên Thanh Vũ cằn môi, cô ta đáng thương nhìn Thẩm Duệ: "Thẩm Duệ, em gặp ác mộng, em mơ chuyện anh đi tìm em, em rất sợ hãi."
Thẩm Duệ ngồi xuống bên cạnh giường, anh nói: "Thanh Vũ, em ở chỗ này rất an toàn, không cần sợ, anh sẽ bảo vệ m, không ai có thể tổn thương em."
"Thật xin lỗi, nhất định anh thấy em rất phiền, em luôn tạo phiền phức cho anh." Liên Thanh Vũ xẹp miệng, nước mắt lăn xuống, phối hợp với khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lộ ra càng điềm đạm đáng yêu.
Tống Hân Nghiên nhìn cô ta diễn kịch hạ bút thành văn, quả nhiên Liên Thanh Vũ không phụ lòng cái tên kỹ nữ trà xanh, cô ta luôn luôn đúng lúc câu lên sự áy náy của Thẩm Duệ với cô ta, mà không để lại dấu vết khiến Thẩm Duệ yêu. thương cô ta.
Cô ta tốn tâm cơ như thế muốn dời lực chú ý của Thẩm Duệ lên trên người cô ta, cô tự thấy thẹn không bằng cô ta!
Thẩm Duệ âm thầm thở dài, anh nhìn Tống Hân Nghiên rồi nói: "Thanh Vũ, không nên xin lỗi anh, anh không thấy em phiền, em ở lại nơi này an tâm giữ sức khỏe cho tốt, không nên suy nghĩ bậy bạ, có anh ở đây, anh sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương em."
Liên Thanh Vũ nghiêng người nắm chặt tay của anh, không để ý sắc mặt Tống Hân Nghiên bên cạnh đã hơi khó coi, cô ta rụt rè nói: "Anh thật sẽ không chê em phiền?"
Thẩm Duệ vô thức muốn rút tay về, Liên Thanh Vũ nằm tay anh thật chặt, Thẩm Duệ nhìn Tống Hân Nghiên một chút, anh nói: "Sẽ không!"
Dường như Liên Thanh Vũ đã yên tâm, cô ta tươi cười rạng rỡ, không biết cô ta lại nghĩ tới cái gì mà nhíu mày nhăn trán, u buồn nói: "Thẩm Duệ, gần đây en luôn nghe.Jason nói chuyện với em, anh ấy luôn quấn lấy em, anh ấy nói trong Địa ngục rất lạnh rất cô đơn nên muốn em xuống dưới cùng anh ấy, em rất sợ hãi, anh có thể ở lại với em không?”
'Tống Hân Nghiên âm thầm cười lạnh, rốt cục Liên Thanh Vũ đã lộ ra đuôi cáo, tối nay là đêm thứ hai cô ta vào ở Như: Uyển, thế mà Liên Thanh Vũ muốn Thẩm Duệ ở lại với cô ta, cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô ta muốn mượn cái chết của người đó để nhào vào trong ngực Thẩm Duệ hay sao? Cô không thể nhịn được nữa!
"Cô Liên, thật ra lá gan của tôi cũng nhỏ, nghe cô nói như vậy tôi cũng sợ, biệt thự lớn như thế, lỡ như quỷ hồn tên.Jason thật sự tới đây thì tôi sẽ bị hù chết, Thẩm Duệ phải ở bên tôi, hay là để dì Lan ngủ chung với cô, dì Lan, dì OK không?" Tống Hân Nghiên ôm cánh tay Thẩm Duệ, dùng sức lô tay ¡ anh từ ra khỏi tay Liên Thanh Vũ, cô trông thấy hình ảnh tay trong tay của bọn họ rất chói mắt.
"Cô Tống, tôi không có vấn đề" Dì Lan vội vàng nói.
"Thẩm Duệ..." Ngay cả Thanh Vũ điềm đạm đáng yêu nhìn Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nhíu mày, cho dù anh ngu ngốc đến mấy cũng cảm nhận được bầu không khí không tốt lắm, anh nói: "Để dì Lan ngủ với em, nếu em vẫn sợ hãi, ngày mai anh sẽ gọi thư ký Nghiêm tìm vệ sĩ nữ cho em, ở bên cạnh bảo vệ an toàn của em”
Liên Thanh Vũ âm thầm thầm hận Tống Hân Nghiên, côta quay đầu nhìn dì Lan, bỗng nhiên cô ta hoảng sợ trợn to hai mắt, cô ta không ngừng lùi ra khỏi giường, vừa lùi vừa run người, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo: ".Jason, đừng tới tìm em, xin anh, không nên tới tìm em nữa, Thẩm Duệ, cứu em, Jason muốn giết em, cứu em, al"
Cô ta rít lên một tiếng, ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lúc, Liên Thanh Vũ đã ngã trên mặt đất, cái ót của cô †a đâm vào góc nhọn của tủ đầu giường, lập tức sưng lên một cục lớn.
Thẩm Duệ nhanh chóng chạy tới, ôm cô ta từ dưới đất, anh cẩn thận đặt cô ta lên giường, anh lo lắng nhìn xem Liên Thanh Vũ: "Thanh Vũ, em có bị thương ở chỗ nào không?"
Bàn tay trong lòng Tống Hân Nghiên không còn, khi cô đi tới nhìn thì Thẩm Duệ đã cẩn thận từng li từng tí ôm Liên Thanh Vũ từ dưới lên, cô cúi đầu nhìn tay mình, cô tự giễu cười một tiếng, tấm thể cược lớn nhất của Liên Thanh Vũ là cô ta dùng sự trong sạch của mình cứu Thẩm Duệ một mạng, cô ta có thể lợi dụng tấm thẻ cược này lặp đi lặp lại để lừa Thẩm Duệ, mà cô có tấm thẻ cược nà đâu?
Liên Thanh Vũ đau đến nỗi cả ngực run rẩy, cô ta lã chã rơi lệ, cô ta rút vào trong ngực Thẩm Duệ, hai tay ôm chặt cổ của anh, y như chim non nép vào trong ngực anh, giống như. chuyển từ kẻ điên sang tiên nữ: "Thẩm Duệ, em rất sợ hãi, anh đừng bỏ em lại một mình."
Thẩm Duệ nhìn Liên Thanh Vũ, áy náy trong lòng của anh càng sâu, anh nói khẽ: "Được, anh ở lại với em, em không cần phải sợ"
Bàn tay Tống Hân Nghiên xuôi ở bên người nằm chặt thành quyền, cô nhìn hình ảnh bọn họ ôm nhau thì có cảm giác mình đứng ở chỗ này chính là dư thừa, cô vừa muốn rời đi, cửa phòng ngủ bị người ta gõ, mọi người quay đầu nhìn lại, trông thấy một người đàn ông mặc đồ vét mang hòm thuốc đi tới.
Dì Lan vội vàng nói: "Bác sĩ Hứa, cậu đã đến, cô Liên lại phát bệnh, cậu mau tới đây xem cô ấy."
Bác sĩ Hứa đi tới, sau khi làm kiểm tra toàn thân Liên Thanh Vũ xong, sau đó giúp cô ta xử lý vết thương trên đầu, anh ta không ngại có Liên Thanh Vũ mà trực tiếp nói với Thẩm Duệ: "Ngài Thẩm, triệu chứng của cô Liên nghiêm trọng hơn lần trước, tôi đề nghị anh đưa cô ấy tới bệnh viện chuyên nghiệp đẻ trị liệu, càng trễ thì càng trễ bệnh, sợ răng sẽ làm hại cô ấy cả đời."