Mục lục
Anh Từng Là Duy Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe chạy vào Y Uyển, chân trời tối sâm, đèn đường ở bức tường ngoài biệt thự bật sáng, xe chạy vào ga ra, Tống Hân Nghiên ngồi trong xe không chịu xuống xe, Thẩm Duệ liếc cô một cái, xuống xe đi vòng qua ghế phụ, mở cửa xe, cúi người cởi dây an toàn rồi bế cô ra khỏi xe..

“Thẩm Duệ, anh thả em xuống, em đã nói là em không muốn sống với anh rồi mà.” Tống Hân Nghiên vùng vẫy.

Thẩm Duệ không buông tha, đưa cô ra khỏi ga ra, đi qua hoa viên, bước lên bậc thang, đi thẳng vào biệt thự. Khi dì Lan nhìn thấy đèn pha bật sáng, bà biết Thẩm Duệ đã về, bà đứng ở cửa ra vào và nhìn thấy một người phụ nữ trong vòng tay của Thẩm Duệ thì bỗng ngẩn người, ngay sau đó phát hiện cô gái này là Tống Hân Nghiên, bà vội vàng nói: “Cô Tống, cô trở lại rồi.”

Dù Tống Hân Nghiên có oán hận Thẩm Duệ đến đâu, cô cũng không muốn chọc giận người khác. Cô mỉm cười cứng đờ: “Dì Lan.”

Thẩm Duệ thả cô xuống, khom lưng lấy từ tủ đựng giày ra một đôi dép lê cho cô, cái này được mang từ Kim Vực Lam Loan đến.Tống Hân Nghiên tình cờ nhìn lướt qua, thấy toàn bộ giày của cô đã được đặt ngay ngắn trong tủ giày, cô biết rằng Thẩm Duệ đã thực sự chuyển hết hành lý của mình sang đây.

Cô đứng đó không thay dép, trong lòng tràn đầy sự chối bỏ nơi này. Thẩm Duệ ngồi xổm bên cạnh cô, nắm lấy mắt cá chân của cô, cởi giày bình thường trên chân cô rồi đi dép lê vào cho cô.

Liên Thanh Vũ đang đọc sách trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, cô ta đi tới, thấy Thẩm Duệ đang thay giày cho Tống Hân Nghiên, cô ta cảm thấy trong lòng mình như bị kim đâm, đau đớn vô cùng.

Cô ta nhìn chằm chằm vào biểu cảm không kiên nhẫn của Tống Hân Nghiên, cô ta ghen tị đến chết đi sống lại, nhưng cô †a không thể biểu hiện điều đó ra ngoài, phải giả vờ trưng ra bộ mặt vui mừng: “Thảm Duệ, anh đã đưa cô Tồng về rồi. Cô Tống chắc hẳn đi xe mệt lắm. Vào ngồi đi, đừng đứng ở cửa nữa”

Ngay từ hai ngày trước, một người nào đó từ công ty chuyển nhà đã mang hành lý của Tống Hân Nghiên vào phòng của Thẩm Duệ, cô ta biết rằng họ sẽ chính thức bắt đầu sống chung. Tại thời điểm này, cô ta trông giống như một tình nhân vậy.

Tống Hân Nghiên bất giác cau mày, lần trước Liên Thanh Vũ mặc áo ngủ ra khỏi phòng Thẩm Duệ còn in đậm trong tâm trí cô, cho dù lúc này cô ta có giả vờ thuần khiết đi chăng nữa thì cô cũng không thể che giấu mong muốn được độc quyền sở hữu Thẩm Duệ.

Người phụ nữ này không phải là một người dễ đối phó!

Tống Hân Nghiên quyết định tạm thời bỏ qua những mâu thuẫn nội bộ, dù cô và Thẩm Duệ có ồn ào đến đâu thì đó cũng là chuyện của họ, không bên thứ ba nào có thể lợi dụng được. Nghĩ như vậy, cô đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Duệ, giọng nói vô cùng ngọt ngào: "Anh yêu, em ngồi trong xe lâu như vậy, em đói đến chóng mặt rồi, anh bế em đến nhà ăn đo có được không?”

Thẩm Duệ chấn động nổi da gà rớt giày xuống đất, vừa rồi cô phớt lờ anh, bây giờ lại làm ra vẻ như một cô gái quyến rũ giả vờ yếu đuối, cô gái này học qua cách thay đổi sắc mặt trong Kinh kịch Tứ Xuyên đấy à, sao có thể liền mạch được như vậy?

Anh liếc nhìn Liên Thanh Vũ, cúi xuống bế cô lên, không biết có phải cố ý hay không, anh đặt tay lên ngực cô mềm mại, nhân cơ hội láu cá sờ mó.

Một cơn tê dại truyền từ ngực lan tràn đến toàn thân, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hân Nghiên đỏ bừng, vì muốn cho Liên Thanh Vũ một đòn phủ đầu, cô nghiến răng tuyệt vọng, rồi cưỡng lại ý muốn để anh rút tay ra.

Từ lối vào nhà ăn có một khoảng cách, Thẩm Duệ ôm nhẹ cô không chút áp lực, vừa đi vừa nói: “Dì Lan, chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối đi.”

“Vâng, thưa ngài. “Dì Lan vội vàng đi vào trong bếp, đi ngang qua Liên Thanh Vũ, vô tình nhìn thấy vẻ oán hận trên mặt cô ta, bà bất lực lắc đầu, cô Tống đã dọn đến rồi, gia đình này có lẽ sẽ không yên ổn nổi.

Thẩm Duệ đặt cô ngồi xuống ghế, đi vào phòng bếp bưng một bát canh gà đặt trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Uống một bát canh gà trước cho ấm bụng, cơm sắp xong rồi.”

Tống Hân Nghiên liếc nhìn Liên Thanh Vũ đang theo vào trong nhà ăn. Cô mỉm cười ngọt ngào và không có bất kỳ mưu mô nào: “Cô Liên, vậy tôi không khách sáo nữa”

Liên Thanh Vũ liếc nhìn Thẩm Duệ, phát hiện ra người đó không nhìn cô một chút nào, trong mắt anh chỉ có Tống Hân Nghiên. Kể từ khi cô ta sống ở Y Uyển, anh chưa bao giờ dọn súp cho cô ta chứ đừng nói là vào bếp.

Cô ta ngồi xuống đối diện với Tống Hân Nghiên, giọng nhẹ nhàng và trong trẻo;"Cô Tống, không có gì đâu, nếu cô bị đói thì Thẩm Duệ sẽ đau lòng lắm.”

“Haha.” Tống Hân Nghiên cười lạnh một chút, chuyện xảy ra lần trước, Thẩm Duệ đích thân chứng minh rằng giữa anh và Liên Thanh Vũ không có chuyện gì, nhưng không có nghĩa là Liên Thanh Vũ không thèm muốn Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ cụp mắt nhìn cô, khi thấy cô lại nheo mắt nhìn người kia, anh nhẹ cảnh cáo: “Hân Nghiên!”

Tống Hân Nghiên nhìn sang chỗ khác, cầm thìa lên uống canh gà, tay nghề của dì Lan khá tốt, buổi trưa chưa ăn gì đã bị Thẩm Duệ bắt đi như một tên cướp, cô đói đến mức bụng dán vào lưng, tạm thời không rảnh để đối phó với con mụ Liên Thanh Vũ đầy mưu mô này.

Sau khi ăn xong, Tống Hân Nghiên như được sống lại, cô đặt chén đũa xuống, dù không muốn nhưng cô vẫn cười: “Các người ăn từ từ, tôi về phòng trước.”

“Chờ một chút” Thẩm Duệ ngăn cô lại: “Em đã biết phòng của mình ở đâu chưa?”

"Không phải phòng của anh sao? Chẳng lẽ anh muốn ngủ riêng với em hả?” Tống Hân Nghiên nhướng mày, mặc dù cô rất kháng cự việc sống chung phòng với anh, nhưng để ứng phó với tình địch, ở chung phòng thì ở chung phòng.

Một nụ cười nhạt nhẽo thoáng qua trên môi Thẩm Duệ, anh nói: “Đi đi.”

Tống Hân Nghiên quay người bước ra khỏi nhà ăn, từ từ lên lầu.

Liên Thanh Vũ nhìn vẻ mặt không coi ai ra gì của hai người, chiếc đũa trên tay cô ta suýt nữa đã chọc thủng một lỗ trên bát. Cô ta có thể chịu đựng Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên xem thường tình cảm của cô ta, nhưng cô ta không thể nhìn thấy họ thể hiện tình yêu của họ trước mặt cô ta được, điều này xé nát trái tim cô ta ra từng mảnh.

“Thẩm Duệ..."

Khi Thẩm Duệ nhìn thấy bóng lưng của Tống Hân Nghiên biến mất ở lối vào cầu thang lầu hai, anh thu hồi tâm mắt nhìn chằm chằm Liên Thanh Vũ trước mặt, anh nhẹ giọng nói: “Thanh Vũ, Hân Nghiên sẽ chính thức dọn đến sống cùng anh, không lâu nữa tụi anh sẽ kết hôn, sẽ sinh con. Em ở đây cũng được nhưng nếu em cảm thấy bất tiện, anh sẽ yêu cầu thư ký Nghiêm tìm một ngôi nhà mới để em dọn đến.”

Đôi đũa trong tay của Liên Thanh Vũ rơi xuống trên bàn, cô ta nghe thấy Thẩm Duệ định đuổi cô ta đi, cô ta lo lắng nhìn Thẩm Duệ, nói: “Thẩm Duệ, em gây trở ngại cho hai người sao? Thẩm Duệ, đừng đuổi em đi, em ngoài anh ra không thể dựa vào ai nữa, anh không chấp nhận em thì em còn có thể đi nơi nào nữa đây?”

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, Thẩm Duệ khẽ thở dài: “Anh không có ý đuổi em đi, anh chỉ lo em sống ở đây không tiện, ăn cơm đi."

Liên Thanh Vũ bật khóc, cô ta lau nước mắt, cô rõ ràng là đang ủy khuất vô cùng, nhưng lại giả bộ thấu tình đạt lý, cô ta nói: “Em biết anh sợ cô Tống cảm thấy khó chịu, cũng là lỗi của em, ngày thường cứ dựa dẫm vào anh quá nhiều, anh yên tâm, em sẽ giải thích rõ ràng với cô Tống là em chỉ coi anh như một người anh trai và anh cũng chỉ coi như một đứa em gái mà thôi.”

“Không cần đâu Thanh Vũ, cô ấy sẽ hiểu mà” Thẩm Duệ lắc đầu, anh và Liên Thanh Vũ không có gì với nhau, cố tình giải thích sẽ khiến Tống Hân Nghiên cảm thấy khó chịu. Cô vẫn chưa tha thứ cho anh, cô sẽ chỉ thân mật với anh trước mặt Liên Thanh Vũ, nhưng đó chỉ là hành động chiếm hữu, nên anh không muốn gây rắc rối gì thêm nữa.

Tống Hân Nghiên về phòng tắm rửa thoải mái, mấy ngày nay về quê, nước không tiện, hơn nữa điều kiện đơn sơ, cô chỉ lau người một lần, cả người nhớp nháp, khó chịu.

Khi từ trong buồng tắm đi ra, cô cảm thấy sảng khoái rất nhiều, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Thẩm Duệ đang ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn cô. Ánh sáng trong mắt phượng tối đến đáng sợ.

Cô dừng lại, Thẩm Duệ đưa ngón tay về phía cô ngoắc tới, nhẹ nói: “Lại đây!"

“Không tới!” Tống Hân Nghiên lùi lại, cô nhìn anh ta một cách cảnh giác, cô nói: “Anh có thể ở chung phòng với em nhưng em từ chối chia sẻ giường, một là em ngủ trên giường, anh ngủ trên sofa, còn không anh ngủ trên giường, em ngủ trên sofa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK