Đi đến bên giường bệnh, người đàn ông nằm trên giường bệnh không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt phượng trong veo lẳng lặng nhìn cô. Tống Hân Nghiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hỏi: “Chú Tư chồng, chú cảm thấy thế nào rồi? Chú có muốn cháu gọi bác sĩ không?”
Cô vừa xoay người, cổ tay đã bị một bàn tay lớn bắt lấy, cho dù anh vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng sức lực trên tay cũng không phải cô có thể dễ dàng giãy ra. Cô nhìn anh, cười còn khó coi hơn khóc: “Cháu rất mệt mỏi, chú có thể để cháu một mình một lát không?”
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, dần dần buông cô ra, giọng anh khàn khàn: “Ở lại đây đi, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi sẽ không quấy rầy em đâu.”
Tống Hân Nghiên mệt mỏi không còn sức lực đi đâu xa, cô đưa lưng về phía anh rồi ngồi trên ghế, nhớ tới lời Đường Diệp Thần nói, cánh mũi cô lại chua xót, nước mắt thi nhau rơi xuống, bất lực mà tuyệt vọng.
Thẩm Duệ nhìn thấy trên sàn nhà tích tụ càng nhiều vết nước, cô im lặng khóc so với tiếng gào khóc tối hôm qua càng khiến anh đau lòng hơn. Chỉ có đau đến cực hạn, cô mới có thể khóc không ra tiếng. Mà giờ phút này cô đau đớn đến mức nào, nhưng cô lại yêu người đàn ông đã khiến cô đau đớn.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Duệ ghen tị với một người đàn ông như vậy.
Anh cẩn thận ngồi dậy, sau đó quỳ gối sau lưng cô, cẩn thận vươn cánh tay đang truyền nước biển nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Tống Hân Nghiên hơi kinh sợ, vừa định giãy dụa đã bị anh ngăn lại: “Khóc đi, tôi cho mượn em nơi dựa vào một lát. ”
Tống Hân Nghiên lại khóc nấc lên lần nữa.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, lúc truyền đến tiếng khóc nức nở thút thít của cô, giống như một con thú nhỏ bị thương, tiếng rên rỉ hu hu. Thẩm Duệ nhắm mắt lại, không thể nào kiềm chế nỗi đau sâu sắc trong lòng. Ông trời, có phải tôi đã đến trễ rồi không?
Tống Hân Nghiên khóc đến cuối cùng, tựa vào lòng anh mệt mỏi ngủ thiếp đi. Thẩm Duệ rút kim tiêm ra, cúi người ôm ngang hông cô, nhẹ nhàng đặt lên giường bệnh. Cô cọ cọ đầu trên gối nhưng vẫn không thức dậy.
Thẩm Duệ ngồi ở bên giường, nhìn đôi mắt của cô sưng lên vì khóc, đủ loại cảm giác quanh quẩn trong lòng.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Hôm sau, Tống Hân Nghiên mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà trắng muốt chói mắt, chóp mũi còn có mùi nước khử trùng nhàn nhạt, đồng tử của cô dần dần tập trung, giống như chợt nhớ tới cái gì đó, cô vội vàng ngồi dậy.
Thẩm Duệ ngồi trên sô pha đọc báo, thấy cô tỉnh lại, anh gấp tờ báo để lên bàn trà và đứng lên đi đến bên giường, đưa tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đi rửa mặt đi, lát nữa chúng ta trở về Đồng Thành.”
Đầu óc Tống Hân Nghiên có chút mơ màng, anh là bệnh nhân, cô lại chiếm lấy giường của anh, vậy tối hôm qua anh ngủ ở đâu? Cô liếc nhìn chiếc ghế sô pha gọn gàng, rồi chợt bay vào nhà vệ sinh. Cô nhìn mình trong gương, đôi mắt sưng đỏ, trông rất tiều tụy.
Cô vặn vòi nước ra, nhắm chặt hai mắt và liên tục hắt nước vào mặt.
Rửa mặt xong đi ra, Thẩm Duệ vừa từ bên ngoài trở về, anh đặt bữa sáng lên bàn trà và nói “Bữa sáng sớm của thành phố C rất đặc sắc, lại đây ăn thử đi.”
Tống Hân Nghiên chậm rãi đi qua, trong lòng cô rất băn khoăn, áy náy nói: “Chú Tư chồng, cháu là bệnh nhân, kết quả cháu lại để chú chăm sóc cháu, thật là ngại quá.”
“Đàn ông chăm sóc phụ nữ không phải là đạo lý hiển nhiên sao?”
Tống Hân Nghiên không còn lời nào để phản bác, cô ngồi xuống ghế sô pha, Thẩm Duệ đưa đũa cho cô, cô im lặng ăn. Thẩm Duệ nhìn bộ dạng chán ăn của cô, trong lòng biết cô vẫn chưa bình tĩnh lại nên cũng không ép cô ăn nhiều hơn.