Con ngươi Đường Diệp Thần co rụt, nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên bị mình đè lên cửa chống trộm, giây phút này, anh ta không kiềm được hoảng hốt. Năm năm qua, anh ta tùy ý làm bậy là vì ỷ vào tình yêu của cô dành cho bản thân, nếu cô thu hồi, anh ta thật sự chẳng là cái gì.
"Tống Hân Nghiên, cô dám!" Đường Diệp Thần giống như một đầu thú hoang bị chọc giận, trong lòng bỗng nhiên dâng lên tuyệt vọng thúc đẩy anh ta muốn làm cái gì đó để xác định cô vẫn còn ở bên cạnh, mặc kệ anh ta tổn thương như thế nào, cô đều sẽ không rời đi.
Có những tình yêu, ngay từ đầu đã là một sự tra tấn. Anh ta không thể buông bỏ cô, lại không thể thả tay để cô rời đi. Người phụ nữ này làm anh ta không thể yêu, không thể hận cũng không thể chạm hay buông tay, khiến anh ta trằn trọc suốt năm năm ở đáy vực sâu thống khổ. Cho dù đau đớn như vậy, anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện buông tay cô.
Đường Diệp Thần hôn, bá đạo, ngang ngược, mang sự cố chấp điên cuồng và tức giận, quét sạch tất cả hô hấp của cô.
Tống Hân Nghiên không kịp phản ứng, hơn nữa cô cũng không ngờ anh ta sẽ hôn mình. Con ngươi cô bỗng chốc phóng đại, cảm giác anh ta đang điên cuồng gặm cắn môi mình thì liều mạng giãy giụa: "Đủ rồi, Đường Diệp Thần, anh muốn phát tiết thì đi tìm mấy cô người tình bên ngoài của anh đi."
Đường Diệp Thần bất ngờ bị cô đẩy ra, lảo đảo lùi lại vài bước. Anh ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, biểu cảm thay đổi liên tục. Thật lâu sau, anh ta cười khổ một tiếng: "Tống Hân Nghiên, cô thắng, so về nhẫn tâm, không ai có thể hơn được cô!"
Tống Hân Nghiên tựa vào cửa chống trộm, nước mắt không kiềm được tuôn rơi, cô cắn môi không hé răng, hai chân run rẩy dữ dội.
Đường Diệp Thần vừa cười khổ vừa lùi về phía sau, anh ta hận Tống Hân Nghiên, không chỉ bởi vì cô có lỗi với anh ta mà là cô có lỗi nhưng chưa bao giờ cầu xin anh ta tha thứ. Năm năm qua, anh ta không ngừng dẫn phụ nữ về nhà, thậm chí còn làm trò hôn hít thân thiết với bọn họ trước mặt cô.
Anh ta muốn kích thích cô, chẳng qua từ đầu đến cuối cô đều tỏ vẻ rất hào phóng, thoải mái nhường chỗ cho bọn hắn rồi thong thả xoay người rời đi. . Truyện Xuyên Không
Ban đầu vốn chỉ là thử, sau lại từ diễn thành thật. Anh ta chỉ muốn chứng minh, không có Tống Hân Nghiên, Đường Diệp Thần anh ta vẫn có thể vui sướng. Nhưng mà mỗi khi đến đêm khuya tĩnh lặng, anh ta bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhìn gương mặt xa lạ của người phụ nữ bên gối lại thấy ghét bỏ chính mình, sau đó càng thêm hận cô.
"Tống Hân Nghiên, người bức tôi thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ chính là cô. Tôi không hạnh phúc, cô cũng đừng hòng vui vẻ." Nói xong, Đường Diệp Thần xoay người rời đi không hề quay đầu.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất. Cô che mặt, khóc không thành tiếng. Có câu nói rất đúng, gặp nhau không bằng hoài niệm, rốt cuộc bọn họ phải tổn thương nhau đến mức nào mới chịu bỏ qua cho nhau?
Tống Hân Nghiên kéo lê thân thể mệt mỏi vào nhà, đèn phòng khách sáng lên, TV đang chiếu The Ring, âm thanh khủng bố làm người khác sởn tóc gáy. Tống Hân Nghiên cúi đầu đổi giày, nhìn giày cao gót và xăng đan phụ nữ để lung tung nơi huyền quan, khom lưng xếp lại gọn gàng.
Chờ cô ngồi dậy, suýt chút nữa bị người ngồi trên sô pha dọa thét chói tai, cô che lại trái tim đang đập thình thịch, lòng còn hoảng hốt: "Mỹ Hân, cậu trở về lúc nào thế?"
"Buổi tối vừa đến, mệt chết tớ." Trên mặt Hàn Mỹ Hân đang đắp mặt nạ bằng bùn đen, nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên không chớp mắt, thấy hốc mắt cô hồng hồng thì hỏi: "Cậu vừa khóc à?"