Thế dao rơi xuống.
Như phá núi.
Tựa như mở sòng!
Một con dao mổ heo có thể chém ra uy lực như thế, cũng đủ làm người ta kinh hãi.
Thế nhưng, sắc mặt La Hồng chỉ nghiêm lại, kiếm trong tay từ dưới vấy lên, cứng đối cứng với con dao mổ heo kia.
Đinh!
Một tiếng vang giòn.
Bạch y của La Hồng tung bay, bị đánh bật ra.
Thanh kiếm thép mới đổi đã bị chặt gãy, chỉ còn lại nửa đoạn kiếm gẫy.
Mà một đao của Đồ Tam Đa, tiếp tục chém xuống, mặt đất cũng bị chém nứt ra.
La Hồng nhìn một đoạn kiếm gãy, không nói thành lời, xem ra, hắn phải tìm một thanh kiếm tốt, mỗi lần đánh nhau lại bị gãy kiếm cũng là một việc hết sức ngại ngùng.
ĐỒ Tam Đa cười gằn.
“Hay cho một Lạc Hồng còng tử kiêu ngạo, thời gian hôm nay hơi gấp…. Ngươi nên đi sớm đi!”
Đồ Tam Đa chợt rút con dao mổ heo từ trong đất ra.
Mặt đất đều bị một đao này của hắn xới lên, như một tấm thảm phủ tới chỗ La Hồng.
Đồ Tam Đa rất cảnh giác, cái chết của Huyết linh Cơ và Hồ Chỉ thủy, khiến cho gã càng cẩn thận hơn, La Hồng còng tử này có thế giết hai người, có lẽ tu vi không cao, nhưng thủ đoạn nhất định quỷ dị.
Vì thế, gã cố ý mời những Tà tu từ huyện thành khác tới, thậm chí có cả Tà tu của phủ Giang Lăng.
Vì đế chắc chắn có thể giữ chặt La Hồng công tử!
“Tà Nhất, Tà Nhị.”
“Đi ra tiếp khách.”
Đột nhiên.
Chỉ nghe thấy một âm thanh lờ mờ.
Đồ Tam Đa ngẩn ra, liền phát hiện mặt đất bỗng nhiên bị nứt toác.
Quả đấm to của một thứ đen thui như mực, từ mặt đất chồi ra, khiến bùn lầy tứ tán, đao mổ heo va chạm với quả đấm, lực phản kích khiến cho Đồ Tam Đa cảm thấy xương cốt đều bị chấn thương.
“Võ tu Thất phẩm Bạo Huyết cảnh?!”
Trong lòng Đồ Tam Đa không khỏi trầm xuống.
lập tức rút lui, kéo giãn khoảng cách.
Nhưng, gã hoảng sợ phát hiện, phía sau lưng cũng có một cái bóng đen to lớn ngáng đường.
Một quyền xuất ra, Đồ Tam Đa bị đánh đến phun máu, ngã mạnh xuống đất.
“Đây… đáy là cái gì?!”
Nhìn tà ảnh của Tà Nhất và Tà Nhị, trong đỏi mắt Đồ Tam Đa lóe lên sự kinh ngạc.
Đây là thủ đoạn gì?
La Hồng này… Rốt cuộc là ai?
Tà Nhất và Tà Nhị đè cơ thể của ĐỒ Tam Đa xuống, Đồ Tam Đa giùng giằng, nhưng chẳng thể nào trốn thoát.
Trong đôi mắt càng lúc càng hiện rõ vẻ sợ hãi.
Muốn làm gì?
Tại sao không giết ta luôn đi?
Chẳng lẽ tên La Hồng công tử này còn muốn làm nhục mình?
Bạch y của La Hồng tung bay, cầm kiếm gẫy, từng bước từng bước đi tới, nhìn Đồ Tam Đa bị chế phục chỉ trong chớp mắt, không quá ngạc nhiên.
Tà Nhất, Tà Nhị chính là hai Võ tu Thất phẩm, lại sử dụng phương thức nửa đánh lén, nếu không trấn áp được một tên Tà tu Bát phẩm thì cũng quá kém cỏi rồi.
“Ngươi…”
Đồ Tam Đa mặt mũi dữ tợn định kêu gì đó.
Nhưng, La Hồng cười một tiếng, nâng ngón tay lên, để ở môi.
“Suỵt…”
“Đừng kêu…
Lời nói buông xuống, bạch y tung bay, bàn tay đè lên trán của Đồ Tam Đa, trong đan điềm, sát châu run rẩy, lực hút nhanh chóng bành trướng, điên cuồng hút tà sát khí trong thể nội Đồ Tam Đa vào đan điền.
Thân thể Đồ Tam Đa run đấy, cảm thấy tà sát khí của mình không ngừng bị hấp thu, trong đôi mắt càng lúc càng sợ hãi.
Đợi đến khi tà sát khí của Đồ Tam Đa trống rỗng.
La Hồng buông lỏng tay đang đè trán gã ra, liếm liếm môi, cười một tiếng: “Đa tạ lão Thiết đã đưa những người đồng hành kia tới đây…”
Sau đó, hắn đứng dậy, bạch y lướt qua, xoay người bước ra ngoài cửa hàng thịt lợn, không quay đầu lại.
Trên đất tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy từ từ hiện ra…
“HỒ Chỉ Thủy…” Đồ Tam Đa trợn mắt, cả người lạnh toát.
“Kiệt kiệt kiệt…”
HỒ Chỉ Thủy cười một cái đáng sợ.
Quải trượng gõ đất.
Phốc xuy!
Mặt đất lập tức sinh ra vô số gai đen, đâm thân thể Đồ Tam Đa thành trăm ngàn lỗ….
Nam Lý Đình cạnh con đường mòn.
Cỏ xanh um tùm.
Mây đen dày đặc kéo đến, một trận gió thét gào mãnh liệt, thổi qua vạt áo xanh của người đi trên quan đạo, tay áo tung bay.
Trần quản gia bước đi chậm rãi từng bước một, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Trên người ông không có khí thế sắc bén của một vị kiếm khách nên có, thậm chí còn dịu dàng nhu hoà như một khối ngọc sắc sảo đã mài dũa đi góc nhọn.
Trần quản gia rất nhanh đã bước vào trong đình, bình tĩnh nhìn ông lão tiều tụy kia.
Năm đó hai người phóng khoáng biết bao, bây giờ một người thân hình đã hao gầy, một người tóc đã điếm bạc hơn phân nửa mái đầu, đều thiếu đi phần khí thế hào hùng ngửa mặt lên trời cười dài của năm đó.
Tất cả người vây xem trận đấu đều nín thở.
Trần Thiên Huyền, điệt cảnh Nhị phấm, đệ nhất Địa bảng trên chiến bảng của Đại Hạ, một trong mười vị kiếm đạo tông sư của Đại Hạ, địa vị cực kỳ cao.
Mặc dù Thương Vương Viên Thành Cương không có tiếng tăm như Trần Thiên Huyền nhưng cũng là Nhất phẩm cảnh, cũng có thể đứng trên cao cười nhạo phần lớn tu sĩtrên đời.
Đây là một trận long tranh hố đấu, làm tất cả mọi người đều chờ mong.
Được xem trận đấu của tu sĩ cấp cao tuyệt đối có rất nhiều ích lợi.
Trong truyền thuyết, Lý Tiên Nguyên – Người đứng đầu Thiên bảng của chiến bảng Đại sở, lúc còn trẻ, đã từng đi quan chiến các trận đấu của các tu sĩ cấp cao, dù là bị chấn thương khí cơ cũng không tiếc, sau khi xem xong còn có thể rút ra kinh nghiệm và kỹ pháp bên trong trận chiến, tập hợp thành kinh nghiệm vạn gia, sau khi nhất niệm nhập đạo, đứng đầu Thiên bảng, một tay bao trùm khắp giang hồ Đại Sở hơn mười năm.
Đạo tu hành, vốn vô cùng huyền bí, thật ra phải xem ở thiên phú, có người yêu nghiệt đến nỗi một khi đã hiểu đạo thì một bước thăng lên làm Lục Địa Tiên.
Người có thiên phú kém cỏi thì tốn cả vài chục năm cũng không bò lên nổi Nhất phẩm.