Dù trời đã khuya nhưng bên trong La phủ vẫn sáng đèn. Ở sảnh chính, Tiểu Đậu Hoa đang chuẩn bị điểm tâm nóng hổi cho La Hồng.
Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra, kích thích cái bụng đói meo của La Hồng.
Hôm nay, ở trên đường đá bách luyện, hắn đã phải chiến đấu liên tục, mặc dù ở đợt thi thứ hai, có nghỉ ngơi chốc lát, nhưng vẫn tiêu hao rất nhiều sức lực, bụng hắn rất đói.
Tiểu Đậu Hoa không hổ là nữ đầu bếp mà bản công tử xem trọng.
La Hồng mỉm cười, hiếm khi hắn không dữ với Tiểu Đậu Hoa, dù sao hôm nay cũng đã thu được nhiều tội ác như vậy rồi, chẳng cần thêm một, hai điểm ấy từ Tiểu Đậu Hoa.
Thấy hắn như thế, Tiểu Đậu Hoa có chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc công tử không dữ với nàng thì người vẫn rất tốt.
Điểm tâm đêm nay là là tô mì Dương Xuân, có thêm trứng rán, mùi thơm tỏa ra tứ phía. La Hồng vừa ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
Tiểu Đậu Hoa chỉ nhìn một chút, rồi bỏ chạy.
La Hồng mặc kệ nàng, tiếp tục ăn.
Không lâu sau có tiếng bước chân vang lên, Trần quản gia và Tiểu Đậu Hoa đi tới sảnh chính.
Đúng lúc La Hồng vừa mới ăn no xong, đang ngồi phịch trên ghế, dáng ngồi hơi bất lịch sự.
“Công tử, người ăn no chưa?”
Trần quản gia cười hỏi.
La Hồng ngạc nhiên nhìn Trần quản gia và Tiểu Đậu Hoa.
Trần quản gia kéo ghế ngồi xuống, cùng nói chuyện với La Hồng về đợt chiêu sinh lần này của Tắc Hạ Học Cung. La Hồng không giấu giếm kể cho ông nghe hết mọi chuyện.
Nghe tin Trấn Bắc Vương xuất hiện trấn áp Hoàn Nhan Xa Cổ, hai mắt già của Trần quản gia hơi sáng lên.
“Vương gia xuất hiện ở Tắc Hạ Học Cung sao?”
Trần quản gia hít sâu, hỏi.
La Hồng gật đầu, cảm thán một tiếng: “Trấn Bắc Vương thực sự rất lợi hại, Hoàn Nhan Xa Cổ đứng thứ mười Thiên Bảng mà ông ấy vẫn có thể xé toạc cánh tay hắn chỉ trong một chiêu.”
“Cứ mỗi 60 năm Thiên Bảng sẽ thay đổi một lần. Vương gia cũng đã từng đứng trên Thiên Bảng, bây giờ lại còn đã tu hành thêm 60 năm, muốn trấn áp Hoàn Nhan Xa Cổ đứng thứ mười Thiên Bảng… chỉ là chuyện cỏn con.”
Trần quản gia gật đầu, chậm rãi nói.
Nhưng điều hiện giờ Trần quản gia đang quan tâm là Trấn Bắc Vương tới Tắc Hạ Học Cung để làm gì?
Không lẽ thiên phú của công tử khiến Trấn Bắc Vương chú ý tới?
Trần quản gia trầm ngâm, chuyện xảy ra với La gia trong những năm này, ông đều có nghe qua.
Trấn Bắc Vương định đặt kỳ vọng vào công tử sao?
Nhưng với tu vi của công tử hiện giờ, một khi bị cuốn vào chuyện giữa La gia và Hạ gia… chỉ sợ sơ ý một chút thì sẽ là thịt nát xương tan.
Nếu công tử là người bình thường thì cũng thôi, nhưng nếu không tầm thường, thì thân là người của La gia chẳng thể nào trốn tránh được trách nhiệm.
Xem ra… phải mau chóng tăng cường tu luyện nâng cao tu vi cho công tử.
“Công tử, lão Trần có chuyện muốn nói với người.” Trần quản gia nhìn qua Tiểu Đậu Hoa một cái, nói.
La Hồng sửng sốt, gật đầu.
Trần quản gia ho nhẹ một tiếng, nói: “Lần này, bởi vì người đã dốc hết sức mình chiến đấu trên đường đá bách luyện nên thiên phú Kiếm đạo đã tăng đến Thất phẩm Thế Kiếm, có điều… sau này, muốn đạt tới những cấp khác nữa thì sẽ vô cùng khó khăn.”
“Cho nên lão Trần đã nghĩ cho công tử một cách.”
La Hồng nghe thế, không khỏi nghiêng đầu, hít sâu một hơi…
“Thiên phú?”
Kỳ thật, La Hồng có chút nghi ngờ về thiên phú Kiếm tu của hắn, chưa học được bao lâu, đã thăng cấp lên Thất phẩm Thế Kiếm.
“Trần thúc, ta tu luyện Kiếm tu chỉ mới được được nửa tháng đã trở thành Kiếm tu Thất phẩm… Thiên phú còn bình thường sao?”
La Hồng hỏi.
Trần quản gia: “…”
“Khụ khụ… đó có thể là vì công tử đã trải qua nhiều trận sinh tử chiến nên đã kích thích tiềm lực của bản thân. Huống hồ, đạo của Kiếm tu, có nguofi chỉ mới tập kiếm đã vào Thất phẩm, ba ngày thành Kiếm đạo tông sư, một năm đã thành Kiếm tiên, so sánh ra công tử thực sự cảm thấy chính mình có thiên phú tốt lắm sao?”
Trần quản gia ho nhẹ vài tiếng, nghiêm túc nói.
La Hồng sửng sốt trong chốc lát, tỉnh ngộ ra.
Nếu thật sự đúng như vậy, thiên phú của hắn… rất tầm thường.
Quả nhiên thì Tà tu vẫn hợp với hắn hơn.
Trần quản gia thấy sắp gạt được hắn rồi, chỉ tay vào Tiểu Đậu Hoa.
“Công tử, kiếm cũng cần dưỡng, dưỡng kiếm cũng là một cách để rèn thanh kiếm cho sắc bén hơn, thể chất của Diêu Tĩnh rất thích hợp để dưỡng kiếm, cho nên ta để cho nàng trở thành Kiếm thị, lấy thân dưỡng kiếm, giúp tăng nhanh tu vi kiếm đạo của công tử hơn.”
Trần quản gia nói.
La Hồng sững sờ.
Kiếm thị?
Trần quản gia gật đầu: “Có điều, Tiểu Đậu Hoa còn có một mối thù diệt tộc, là Kiếm thị của công tử, mối thù này… công tử hẳn phải nên ra tay giúp đỡ.”
Mối thù diệt tộc sao?
Nhìn qua Tiểu Đậu Hoa, nữ tử ngượng ngùng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
La Hồng không chút do dự gật đầu.
…
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuyên qua ô cửa sổ gỗ.
La Hồng về tới phòng, khoanh chân ngồi trên giường.
Hắn lấy ra cuốn sổ da người, lật tới trang giao diện.
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: +2010
Đẳng cấp: 3 (phần thưởng đang chờ xử lý)
Danh hiệu: Bại Hoại
Chủng tộc: Nhân tộc (phàm nhân)
Công pháp tu hành: «Vong Linh Tà Ảnh (tàn)», «Kiếm Khí Quyết», «Uẩn Kiếm Quyết»
Thuật pháp: «Thiên Thủ Tà Phật»
Kiếm pháp: «Hóa Long Kiếm»
Cảnh giới: Thất phẩm (Sát Hoàn), Thất phẩm (Thế Kiếm)
Nhìn chỉ số tội ác hơn hai ngàn trong trang giao diện, La Hồng cảm thấy như đang mơ, nhếch mép cười ngây ngô.
Nhiều tội ác như vậy quả đúng là khiến hắn sảng khoái tinh thần.
Điều đáng tiếc duy nhất là chỗ danh hiệu “Bại Hoại” lại thiếu mất chữ “Đại”.
Hắn vẫn chỉ là một tên Bại Hoại bình thường, không phải là Đại Bại Hoại.
Đẳng cấp đã thăng lên tới cấp ba nhưng vẫn chỉ là Bại Hoại như vũ. Xem ra, muốn đạt tới Đại Bại Hoại thì cần cố gắng hơn nữa.
Còn những cái khác thì không thay đổi gì mấy.