"Triệu thúc? Sao thúc lại ở đây?"
La Hồng có chút ngạc nhiên, Triệu Tinh Hà thân là chủ tướng Hắc Kỵ, giờ phút này không phải nên ở trong Hắc Kỵ doanh sao?
Sao lại có thời gian rảnh đến La phủ nói chuyện phiếm cùng Viên Hạt Tử thế này.
"Triệu chủ tướng là có việc đến bẩm báo... vốn là muốn nhờ lão phu chuyển lời cho công tử, nay công tử đã trở về, vậy cũng đỡ cho lão phu phải chuyển lời." Viên Hạt Tử mở miệng giải thích, sau đó liền thảnh thơi tiếp tục uống trà.
La Hồng ngồi trên chiếc ghế Thái sư, cũng tự rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa nhìn Triệu Tinh Hà.
Triệu Tinh Hà hôm nay không mặc giáp đen, thay vào đó mặc một chiếc áo khoác bằng vải lanh thô, nhìn qua giống như là một người nông phu cày cuốc bình thường, có điều, cơ bắp tráng kiện trần trụi thế kia, thì không phải thứ mà một nông phu có thể có.
Thấy La Hồng, Triệu Tinh Hà trầm giọng nói: "Mấy ngày nay công tử ở trên Đông Sơn nên chắc tin tức không được linh thông."
"Thái tử đã gửi chiếu chỉ đến Tác Bắc, muốn hỏi tội tướng quân, kết quả bị tướng quân dùng một đao bổ đôi thánh chỉ, bây giờ việc này, đã khiến cho triều đình chỉ trích, vô số tấu chương đều vạch tội tướng quân."
Triệu Tinh Hà nói.
La Hồng nhíu mày.
La Hồng hắn đoạt thánh chỉ của Thái tử, mà cha của hắn thì lại càng bạo hơn, một đao trực tiếp bổ đôi thánh chỉ, gần như một chút thể diện cũng không cho.
Thái tử bị mất mặt như thế, không lẽ còn có thể tiếp tục nén giận?
La Hồng cảm thấy không thể, Thái tử này tuy có hồ đồ, nhưng vẫn có thủ đoạn.
Xét theo nhiều việc mà La Hồng đã trải qua, Thái tử này... nhất định còn có hậu chiêu.
"Thái tử và La gia... có rất nhiều mâu thuẫn, đây đã là việc diễn ra nhiều năm. Người của La gia chết trong tay của Thái Tử, cũng không ít... mà người của Thái tử, bị La gia giết chết cũng không phải ít."
Triệu Tinh Hà chầm chậm nói.
Trong đôi mắt của ông có vài phần phức tạp.
Ông nhìn về phía La Hồng, nói: "Công tử từ nhỏ đã bị tướng quân mang đến huyện An Bình, đối với La gia có lẽ không biết nhiều..."
"Vương gia có bảy trai một gái, năm người đã chết, một người hóa điên, còn con gái gả vào Đại Chu, giờ đây Vương gia chỉ còn lại người con thứ ba làm tướng quân, thương tích đầy người, trấn thủ Tác Bắc.”
Triệu Tinh Hà chậm rãi nói.
La Hồng cúi đầu nhìn lá trà xoay vòng trong chén sứ thanh hoa, những việc này, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến.
Trấn Bắc Vương, cũng chính là người ông đã ra tay trên đường đá che chở cho hắn, thì ra La gia còn những bí mật này.
"Triệu thúc, người bị điên kia là..." La Hồng hỏi.
"Người con thứ bảy của Vương gia gọi là La Tiểu Bắc. Trong lúc chinh phạt Quỷ tộc bị trúng vu thuật của Đại tế tư Quỷ Phương, đã bị điên rất nhiều năm, bị Vương gia đem đến Vọng Xuyên Tự, những năm nay đều ở Vọng Xuyên Tự nghe kinh Phật thiền âm, chỉ có như vậy mới có thể yên bình.”
Trên gương mặt La Hồng lộ vẻ tiếc nuối
Triệu Tinh Hà nặng nề nói tiếp: "Trận chiến đó, là thái tử dẫn quân xuất trận. Thế nhưng, tuy đánh thắng trận, nhưng La thất gia bị điên, còn con trai trưởng của vương gia, cũng chính là đại ca của tướng quân, đại bá của công tử, La Hồng Trần tử trận."
"Đây mới chính tin dữ chấn động toàn Đại Hạ. Năm đó, Đại bá La Hồng Trần của công tử chính là thiên tài tuyệt diễm, chính là thiên kiêu tuyệt thế, từ đệ nhất Hoàng bảng, đến đệ nhất Huyền bảng, rồi đệ nhất Địa bảng... được vô số người kỳ vọng ủy thác, có thể kế vị Trấn Bắc Vương, đưa La gia lên địa vị cao hơn...”
"Đáng tiếc, tử trận sa trường."
Triệu Tinh Hà nói đến đây, âm thanh có chút trầm thấp
La Hồng cũng nắm chén trà, nước trà nhè nhẹ rung.
"Đại bá, cũng là bưởi vì Thái tử mà chết?"
La Hồng hỏi.
Triệu Tinh Hà ngẩng đầu, nhìn về La Hồng, lắc lắc đầu, lời nói ra, lại là trời long đất lở.
"Không phải vì Thái tử mà chết, mà là bị Thái tử giết chết, dù không có chứng cứ, nhưng tất cả mọi người đều biết..."
Rắc.
Chén trà trong tay La Hồng trong nháy mắt bị bóp nát, mảnh vỡ bay tứ tung, nước trà tràn ra
"Cẩu Thái tử này..."
La Hồng nói.
Viên Hạt Tử nhẹ giọng ho, Triệu Tinh Hà ngẩn người nhìn chén trà.
"Hạ Hoàng không cho một lời giải thích? La gia vẫn có thể nhịn?" La Hồng hỏi.
Trong lúc nhất thời, Triệu Tinh Hà không biết phải trả lời thế nào.
"Nhịn cái gì? Nhịn có gì tốt... kẻ giết người, vĩnh viễn là kẻ giết người, đổi lại là ta, ta không nhịn."
La Hồng trầm giọng nói.
Những chuyện này là lần đầu tiên hắn nghe nói. Trấn Bắc Vương mất năm người con, trong đó còn có vài mối liên hệ với Thái tử, thậm chí, cái chết của cả năm người đều có thể là do Thái tử sắp đặt, vẫn còn nhẫn nhịn được?
Thâm chí, Thái tử đã chuẩn bị động thủ đối với La Hồng.
Vẫn còn có thể nhịn?
Nhịn đến khi người khác diệt hết cả tộc ngươi?
Ngược lại La Hồng đã không thể tiếp tục nhịn nữa, tên thái tử chó má này... La Hồng ta sớm muộn cũng sẽ giết chết ngươi.
La Hồng hắn, cũng không phải là người tốt gì.
Hắn chính là Đại Bại Hoại được chính thức công nhận, nếu thực sự chọc giận hắn, hắn dám khiến cho cả trời đất phải đổi sắc!
Dù sao, việc tạo phản như thế này mang lại rất nhiều tội ác, La Hồng hắn mong còn không kịp nữa là.
Cẩu Thái tử không đáng làm người, La Hồng hắn không ngại chém chết hắn ta, dù cho bây giờ không chém được thì hắn sẽ chờ cho đến khi mình trở nên mạnh mẽ, đợi đủ mạnh mẽ...
Quân tử nhớ thù, từng giây từng phút.
Quân tử báo thù, từ sớm đến tối!
Sớm muộn gì cũng sẽ giết chết hắn ta!
Triệu Tinh Hà ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực chằm chằm nhìn La Hồng. Ông rất ngưỡng mộ La Hồng ở điểm này, máu nóng này nhanh chóng đã châm lên ngọn lửa tâm huyết trong Triệu Tinh Hà.
Triệu Tinh Hà không phải La Hậu, cũng không phải Trấn Bắc Vương, ông chỉ là tướng của La gia, là quân của La gia, La gia chịu thiệt, ông cũng không dễ chịu, nhưng cũng phải nghe theo La gia mà làm việc.
"Ta cũng không muốn nhịn."
Triệu Tinh Hà hít sâu một hơi, có vài phần bất đắc dĩ: "Nhưng có rất nhiều việc, chúng ta không rõ."
La Hồng nở nụ cười, "Ta chỉ biết, kẻ giết người vĩnh viễn là kẻ giết người, ta không thích chịu thiệt."
"Khi dễ ta, ta đều sẽ ghi nhớ, sau đó, giết chết!"
"Ngay cả Thái tử, cũng như thế."