Con ngươi của Gia Luật Sách bắt đầu căng to ra, nước mưa lạnh lẽo quất lên trên mặt y.
Y nhìn La Hồng, đối mặt với một mình La Hồng.
Giống như đang đối mặt với một đội quân!
Một người chính là một đội quân!
Gió lốc khủng bố và áp lực dường như đang đè nghiến lên thân thể của y, làm sợi tóc của y không ngừng hất ngược ra sau.
Đây là thuật Câu Linh Khiển Tướng của Đạo Môn?!
Nếu như Đạo Môn có bí thuật này, ông đây chặt đầu xuống làm cái bô đấy!
Gia Luật Sách nhìn Tà Ảnh chi chít nhấp nhô sau lưng La Hồng, da mặt dúm dó... Mẹ nó đánh hội đồng thì có gì hay ho?!
Chớp mắt tiếp theo.
Khí tràng trên người Gia Luật Sách tăng mạnh, đạp một cước mạnh xuống, giẫm lên làm gạch xanh nứt toác.
Quay đầu, co giò bỏ chạy.
Gia Luật Sách đạp một xuống, khí thế mạnh mẽ, khí áp bắn ra như núi lở biển động, nhưng lại chẳng ai ngờ được, hành động sau đó của y lại là xoay người bỏ chạy.
Là cái loại chạy trối chết không hề quay đầu lại.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương nắm chặt vũ khí trong tay, nét mặt bắt đầu trở nên cổ quái.
Trốn... Trốn rồi à?
Gia Luật Sách đứng hạng ba trên Hoàng bảng... Lại chọn cách chạy trốn?
Ngay cả La Hồng đang mang Mặt Nạ Tà Quân cũng sửng sốt một chút, trước đó không phải đã thề thốt là muốn trả thù cho chim của ngươi nên chắc chắn sẽ không chạy sao?
Sau lúc trước thì nói hùng hồn như vậy mà mới chớp mắt đã nhụt chí rồi.
Gia Luật Sách bùng nổ khí thế, La Hồng còn tưởng đâu Gia Luật Sách muốn gắng gượng chống đỡ một chốc, cuối cùng thì gã này lại quyết định bỏ chạy.
Mưa rơi tí tách giữa trời đất.
Mơ màng mịt mù, rơi xuống trong tòa thành trì cổ xưa này, ngói đen tường trắng, như một bức tranh thủy mặc vẽ phong cảnh thiên nhiên.
Dưới lớp Mặt Nạ Tà Quân, khóe La Hồng nhếch lên tà ác.
"Trốn?"
"Bí cảnh chỉ lớn thế này, muốn trốn tới đâu đây?"
La Hồng nói.
Sau một khắc, áo trắng nhuốm máu của La Hồng bay lên, một cước đạp ra, tiếng thương ưng kêu lảnh lót vang trời. Tà Ảnh Thương ưng hiện ra ngay dưới chân nâng thân thể của hắn lên, không ngừng bay lên cao, cao mãi...
Trong thành cổ, rất nhiều Tà ảnh bị La Hồng khống chế, bay đi nhanh như gió, giống như từng đợt sấm chớp màu đen nhanh chóng bay vút ra ngoài.
Giống như đang thi nhau xem ai sử dụng khinh công tốt hơn, vượt nóc băng tường nhảy qua từng mái nhà.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương liếc mắt nhìn nhau, hai người vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng không rõ.
Vốn tưởng đâu Gia Luật Sách sẽ là kẻ khó đối phó nhất, bọn họ thậm chí đã nghĩ rằng phải hi sinh đánh đổi cả mạng sống mới có thể đè ép đối phó được.
Nhưng cuối cùng, Gia Luật Sách quay người bỏ trốn còn không tính.
La Hồng còn định tiếp tục truy sát...
Đặc sắc như vậy sao?
Vẻ của Tiêu Nhị Thất cũng dần dần trở nên càn rỡ.
"Kích thích quá! Lão Ngô, chúng ta cũng cùng lên luôn đi!"
"Truy sát Gia Luật Sách, truy sát hạng ba Hoàng bảng... Ta ra ngoài rồi có thể đi khoe cả một năm luôn đấy!"
"Ta không những có thể chiến đấu liên tục với Gia Luật Sách suốt mười hiệp không bại, còn truy sát hắn như đuổi theo chó!"
Tiêu Nhị Thất cười như điên cuồng, sau một khác, song đao vào vỏ, cơ thể lao ra vút ra ngoài, xông lên đuổi theo sát đám Tà ảnh.
Ngô Mị Nương đứng yên tại chỗ, ống tay áo phất phơ.
Nhìn bóng lưng Tiêu Nhị Thất biến mất, trên gương mặt xinh đẹp khí khái mạnh mẽ mang theo vài phần xem thường.
Đó là do lão La ép Gia Luật Sách bỏ chạy, chứ đâu phải là Tiêu Nhị Thất ngươi đâu.
Ngươi đi theo góp vui làm gì?
Ngô Mị Nương lưng đeo một hộp kiếm, đứng yên trong màn mưa, đôi chân thon dài trắng nõn bị dính nước mưa, yên lặng vài giây.
Sau một khắc, giọt mưa vỡ tan tành, trong đôi chân dài bùng nổ ra sức lực cực mạnh, dẫm xuống nền đá xanh lót trên con hẻm sâu hun hút, lao vút về phía xa xa.
Ta, Ngô Mị Nương, từng truy sát hạng ba Hoàng bảng!
La Hồng đạp trên Tà Ảnh Thương ưng bay vút trên bầu trời cao trong tòa thành cổ.
Từng thanh Sát Châu kiếm cắm trên mặt đất sau khi khẽ rung rung thì thi nhau phóng lên trời, hóa thành bảy mươi hai đạo kiếm khí màu đen, đi theo sau bóng thương ưng đang giương cánh.
Tiếng thét gào vang vọng không ngớt, giống như là ngọn sóng lớn lao nhanh vào biển rộng, quét khắp trên bầu trời.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy hùng vĩ.
Bên trong tòa thành cổ.
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn đang trốn ở xa xa hoảng sợ há hốc mồm nhìn lên bầu trời.
Mà ở phía bên dưới tòa thành cổ, bóng người mạnh mẽ như hóa thành loài sói hung hãn trên thảo nguyên, bước chân lao nhanh dấy lên gió lớn, cuốn theo con sóng xung kích khuấy động vũng nước đọng trên mặt đất.
Gia Luật Sách!
Nháy mắt Hồng Bách Uy đã đoán ra được, đó chính là Gia Luật Sách, Gia Luật Sách đứng hạng ba trên Hoàng bảng!
Y đang chạy trốn!
Gia Luật Sách mà lại chạy trốn?
Trong lòng của Hồng Bách Uy nháy mắt chấn động, nhất thời cảm thấy cực kỳ khó tin.
Hòa thượng Khổ Nguyệt cụt một tay bước chầm chậm trong tòa thành cổ cũng như đang ở vùng sông nước Giang Nam, cũng quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cảnh La Hồng cưỡi thương ưng truy sát Gia Luật Sách.
Hình ảnh này hùng dũng oai nghiêm giống như đánh thức hoàn toàn tòa thành cổ đang say giấc này.
Ầm!
Gia Luật Sách chạy trối chết, đôi chân y vừa mạnh mẽ lại cứng cỏi, sức chạy của tu sĩ tới từ thảo nguyên xưa nay vẫn luôn mạnh hơn tu sĩ ở Trung Nguyên.
Nhưng... Sao La Hồng lại biết bay vậy!
La Hồng cưỡi trên lưng thương ưng, bay trên bầu trời quan sát cả tòa thành trì, luôn tập trung nhìn theo bóng lưng của Gia Luật Sách.
Trong lòng Gia Luật Sách không ngừng cảnh giác, giờ phút này xem như đã hiểu rõ vì sao trước đó La Hồng lại liều mạng muốn giết chết thương ưng của y rồi.
Thương ưng của y, thật sự có hơi đáng ghét!