Vừa lúc đụng phải La Hồng mặt mũi u oán cùng vành mắt đen thui.
La Hồng nắm lấy bím tóc của Tiểu Đậu Hoa, “Hôm nay tào phớ là mặn hay vẫn là ngọt?”
Tiểu Đậu Hoa ngây người: “Công tử không phải vẫn luôn ăn ngọt sao?”
“Này! Cái đồ đầu bếp ngốc nghếch này công tử ta hôm nay muốn ăn mặn! Mau đi đi! Chậm rì rì, chân tay vụng về!”
La Hồng xụ mặt, giận dữ nói.
Tiểu Đậu Hoa bị ngữ khí của La Hồng dọa, trong lòng không khỏi run lên, ủy khuất vô cùng.
“Công tử…… Đừng hung dữ mà… oa.”
“Ta đi làm đồ mặn ngay đây……”
Tiểu Đậu Hoa nhấp nháy miệng nhỏ, xoay người bước như bay rời khỏi đó.
Mỗi ngày rời giường dọa mắng Tiểu Đậu Hoa một câu, thần thanh khí sảng.
La Hồng mỹ mãn ngồi ở trên bàn cơm, liếc mắt Viên mù, nhưng cũng không nói gì, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn tào phớ ngọt.
La Tiểu Tiểu khịt mũi, vẻ mặt khinh thường nhìn La Hồng, ca ca nhà nàng, nàng hiểu rõ, chỉ thích khi dễ nàng cùng Tiểu Đậu Hoa.
Ở bên ngoài là gương tốt của chính nghĩa, ở nhà liền ức hiếp người nhà!
A! Giận xanh người!
Trần quản gia chỉ cười mà không nói, hiện tại người trẻ tuổi thật biết chơi.
“Công tử, chẳng biết người đã nghe qua Tắc Hạ Học Cung chưa?”
Trần quản gia nói.
La Hồng một bên ăn bánh quẩy thơm nức, một bên lắc đầu.
“La gia vào kinh, vì công tử đòi công đạo, bắt Văn Thiên Hành dập đầu ba lần, bắt thái tử đồng ý cho Tắc Hạ Học Cung lập ở huyện An Bình.”
Trần quản gia buông chén sứ xuống, chậm rãi nói.
Viên Thành Cương ho khan một tiếng, có vài phần kinh ngạc.
“Tắc Hạ Học Cung dời đến huyện An Bình?”
Trần quản gia gật đầu.
“Có liên quan gì đến bản công tử sao?” La Hồng cho vào miệng miếng bánh quẩy thứ hai, hắn chẳng mấy hứng thú với những việc này.
Hiện giờ, ngoài huyện An Bình có năm nghìn hắc thiết kỵ cha lưu lại tọa trấn, bảo đảm cho an nguy của hắn cùng La Tiểu Tiểu, nguy cơ sởn tóc gáy ban đầu kia cũng đã biến mất.
La Hồng hiện tại là một thân nhẹ nhõm, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm chuyện xấu tăng điểm tội ác.
Về phần Tắc Hạ Học Cung kia, muốn lập ở huyện An Bình thì cứ lập ở huyện An Bình đi.
Tựa hồ cảm giác được La Hồng không quan tâm lắm, Trần quản gia cười cười, lấy ra một phong thư, ném cho La Hồng.
“Đây là thư La gia lưu lại cho người.”
Lông mày La Hồng nhíu lại thành một đường, mở phong thư.
“Tiểu tử thối, lão tử đi trấn thủ Tắc Bắc. Nếu con không tu hành thì thôi. Nhưng nếu đã tu hành, những việc nên tiếp nhận con phải tiếp nhận. Những vất vả năm đó lão tử phải chịu, con cũng phải nếm trải một lần. Tuy rằng thiên phú kiếm đạo của con chẳng ra gì thật, nhưng áp lực nên có thì vẫn phải có, đừng suốt ngày làm việc tốt ở trong cái huyện thành nhỏ này này nữa. Trong thế đạo này, người tốt khó làm.
Lão tử sẽ cho lập Tắc Hạ Học Cung, tìm cho con một đống thiên tài cùng thế hệ để bồi luyện, có Đại Hạ, cũng có Đại Chu, Đại Sở… Nhưng đừng cho lão tử mất mặt. Đương nhiên, những người đó có lẽ cũng có chẳng có ý tốt gì, nên giết cứ giết, nhưng con đừng để bị giết. Cùng thế hệ, lại đều ở học trong cung nên ta sẽ không bảo hộ cho con. Chính con tự xem xét thời thế, nếu như để bị giết…… Lão tử cũng không có mặt mũi đi báo thù đâu.
Đừng làm xấu tên tuổi La Hậu ta!”
La Hồng đọc thư xong, trong lòng nghẹn một ngụm uất khí thật lâu.
Ai mẹ nó làm người tốt?
Ai muốn làm người tốt?!
La Hồng chính là một Tiểu Phôi Đản vừa được thăng cấp lên làm Bại Hoại được chính hệ thống thừa nhận đó!
Con trai của ông là dạng gì, ông còn không hiểu rõ sao? Người cha này thật đúng là không xứng chức mà!
Trong thoáng chốc, lòng La Hồng khó mà bĩnh tình lại được.
Nhưng lúc lâu sau, sau khi bình tĩnh lại, tâm tư liền kích động.
Gần đây, ở trong huyện An Bình, La Hồng hắn gom tội ác không tốt lắm, chủ yếu là vì mọi người đều cảm thấy hắn chính nghĩa vô cùng. La Hồng làm chuyện xấu cỡ nào thì ý cũng đều sẽ bị xuyên tạc.
Có lẽ, trong Tắc Hạ Học Cung này đều là người ngoài, đối La Hồng hắn ấn tượng cùng hiểu biết cũng không rõ lắm. Thật ra, cũng không phải chuyện xấu gì.
Tắc Hạ Học Cung này, có lẽ có thể giúp hắn gom một đống lớn tội ác.
La Hồng nghĩ vậy, đôi mắt không khỏi sáng lên.
Ông trời đã đóng cửa lớn của ngươi lại, thì kiểu gì cũng sẽ mở cho người một ô cửa sổ.
……
Thời tiết ngày hè, mưa liên miên rả rích suốt ngày.
Có khi mưa to, cũng có khi mưa phùn dầm dề.
Mưa phùn kéo dài, làm cho mặt đất bị phơi nắng lâu cuốn lên một mùi tanh của bùn đất.
Bỗng dưng, trong màn mưa, một chiếc xe ngựa lăn lộn xuyên qua, chạy như bay trong không trung, ngựa hí vang, phi như được gắn mây.
Thực mau, xe ngựa từ bầu trời hạ xuống, dừng lại ở trước Nam Lý Đình.
Từ Nam Lý Đình, hướng mắt về phía xa xa đã có thể thấy được hình dáng của huyện An Bình.
Nho sinh áo xanh ngồi ở vị trí xa phu thở ra một hơi, hơi thở trên người chậm rãi bình ổn.
Sau đó, khom người với thân ảnh trong thùng xe nói: “Thưa phu tử, tới huyện An Bình rồi ạ.”
Một lão nhân thân mặc nho sam màu trắng xốc màn che xe ngựa lên, từ từ đi xuống, được người mặc nho sam áo xanh đỡ.
Lão nhân nhìn quanh bốn phía, cảm thụ được hạo nhiên kiếm khí kia còn lưu lại trong thiên địa, mơ hồ có thể thấy được kiếm khí bạch long cuốn mây.
“Cửu kiếm hóa long, có thể so với Lục địa tiên.”
Phu tử cảm khái: “Đáng tiếc cho Hóa long kiếm Trần Thiên Huyền.”
Nho sinh áo xanh trở nên nghiêm túc vài phần. Trong lòng thầm nghĩ, nếu là hắn ta, đối mặt với một kiếm này cũng chặn không nổi.
Đỡ lão nhân đến trong đình, ngồi xuống.
Phu tử nhìn về phía huyện An Bình.
Vừa nhìn, trong đôi mắt vẩn đục của lão nhân hiện lên mấy phần kinh ngạc.
Ở trong mắt ông ta, trên không trung huyện An Bình, có hai cỗ khí lưu chuyển, một cỗ là tà khí ngút trời, còn lại chính là Chính Dương khí đang thịnh!
Hai khí đan chéo, giống như hình thành âm dương giao thoa quỷ dị.
Như Tà Đế dựng sinh, lại như có Nho Thánh tướng lập.
Ánh mắt phu tử kỳ dị, vỗ tay phá lên cười.
“Huyện An Bình này thú vị.”
“Tắc Hạ Học Cung thành lập ở đây, không mất mát gì.”