Cho dù là lúc tam đại vương triều xua vó ngựa đạp giang hồ thì cũng không dám tùy tiện xâm phạm Vọng Xuyên Tự.
Vọng Xuyên Tự, Long Hổ Sơn, Côn Luân Cung, ba nơi này có thể xưng là tam đại thánh địa trên giang hồ.
Phong cách của Vọng Xuyên Tự cùng Côn Luân Cung cao hơn một chút. Dù Long Hổ Sơn hiện là quốc giáo của vương triều Đại Hạ, nhưng trên thực tế đã thất thế. Về mặt phong cách so với Côn Luân Cung và Vọng Xuyên Tự thì thấp hơn một chút.
Pháp La đại sư lắc đầu.
"Đây là ý Phật"
"Bất luận ai muốn gặp thí chủ La Tiểu Bắc, đều phải gõ xong chín tiếng chuông, nếu không..... Dù có là thiên nhân bước ra từ trong Thiên môn cũng không được gặp."
Pháp La đại sư khoác áo cà sa, nghiêm túc nói.
Sau đó, ánh mắt bọn họ đều nâng lên, dừng trên người La Hồng.
"La thí chủ, như thế nào?"
Pháp La đại sư hồi.
Bọn họ muốn nghe thử ý kiến của La Hồng.
Hòa thượng Khổ Nguyệt hít sâu một hơi, sợ La Hồng không biết khó khăn của việc gõ chuông Vạn Phật, mở miệng nói: "La thí chủ, chuông Vạn Phật chính là bảo vật trấn chùa của Vọng Xuyên Tự, là một thần binh chân chính"
"Chứa đựng 8000 năm Phật vận cùng võ vận, một khi thí chủ lựa chọn gõ chuông, tương đương tranh đoạt Phật vận cùng võ vận của Vọng Xuyên Tự, thần trí của thí chủ có khả năng sẽ bị thương, thậm chí bị mất lý trí"
Khổ Nguyệt nghiêm túc nói.
Y cần thông báo cho La Hồng tính nghiêm trọng của vấn đề.
La Hồng cũng nhướng mày, hắn nhìn về phía chiếc chuông vàng cao chín thước kia.
Ánh sáng từ chuông vàng chiếu rọi khắp nơi, trên đó khắc những bức tượng Phật thần bí, hơn nữa, La Hồng có thể cảm nhận được xung quanh chuông vàng như có năng lực mạnh mẽ trào dâng khiến cho cả không gian trở nên vặn vẹo.
Quả thật là thần binh.
Chẳng hề thua kém gì chuông Thánh Nhân trong học cung.
La Hồng tới Vọng Xuyên Tự để gặp La Tiểu Bắc một lần, cho nên, hắn chọn gõ chuông.
Đối với việc gõ chuông, La Hồng vẫn có một chút tự tin.
Khổ Nguyệt cùng Viên Thượng đại sư thấy thế, cũng không khuyên can nữa.
Pháp La đại sư hơi mỉm cười, chắp tay hành lễ, nói: "La thí chủ, mời.
"Mời!"
Oanh!
Pháp La đại sư mở miệng, hàng ngàn vị Phật và chư tăng phía sau đồng loạt lên tiếng, giọng nói giống như rồng trên trời cất lên, nổ vang khắp diễn võ trường khiến lòng người run sợ và kinh ngạc.
La Hồng nheo mắt, tuy rằng có cảm giác áp bách, nhưng vẫn duy trì được bình tĩnh tự nhiên.
Bạch y tung bay, Lạc Hồng bước tới chiếc chuông cổ được nâng đỡ bằng một đài sen trắng ngọc lớn giữa diễn võ trường.
Chuông cổ lơ lửng trên đài sen bạch ngọc, Phật quang tỏa sáng.
Tăng nhân hai bên đều nhanh chóng nghiêng người, nhường chỗ cho La Hồng, để hắn đi về phía trước.
Đại chuông cao chín thước, cao ngất, giống như một ngọn núi nhỏ, kéo theo áp lực vô tận.
Tất cả các bức tượng Phật trên đó dường như trở nên sống động, tất cả các bức tượng Phật đều nhìn Lạc Hồng.
Khi La Hồng cách tháp chuông 10 thước, liền cảm thấy một cỗ áp lực bắn về phía mình, lực lượng vô song, kiên cố không gì có thể phá nổi.
Pháp La, Viên Thượng, Khổ Nguyệt và các tăng nhân đều đứng ở nơi xa.
Mắt nhìn La Hồng từng bước một tới gần chuông Vạn Phật.
Áp lực!
Áp lực cực lớn, khiến hô hấp La Hồng đột nhiên ngưng trệ..
Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chuông Vạn Phật, La Hồng hít một hơi thật sâu.
Không có cọc gỗ, không có gì để rung chuông, muốn gõ chuông, chỉ có thể dựa vào chính La Hồng.
Nói cách khác, chuông phải do hắn dùng sức gõ.
Áp lực tự nhiên rất lớn, hơn nữa một khi gõ chuông, theo như lời Khổ Nguyệt, áp lực của Phật vận cùng võ vận sẽ đè nát La Hồng, sóng chuông chấn động kia cũng là cọng rơm cứng.
Lấy tu vi Ngũ phẩm của La Hồng, gõ chuông vang chín lần......
thực sự là làm khó người.
Cho dù là cao thủ Nhất phẩm, muốn gõ được chín lần, cũng chỉ có vài người mà thôi.
Toàn bộ tăng nhân trên Diễn Võ Trường, đều đứng lên, nhìn chằm chằm vào La Hồng, áp lực mà mấy ngàn cặp mắt mắt mang đến gống như có tỉnh khí thần xen lẫn ở trên không.
La Hồng hít sâu một hơi rồi lại thổ ra.
Đặt chân lên đài sen bạch ngọc.
Bạch sam trên người chợt bị một ngọn gió thổi bay.
La Hồng bừng tỉnh, cảm giác được chính mình đang đối mặt với một vị Đại Phật.
Nơi xa.
Lông mày trắng của Pháp La đại sư bay bay trong không khí.
Ngũ phẩm, đừng nói đến việc gõ chuông vang chín lần, cho dù gõ ra được tiếng chuông, cũng khó như lên trời.
Thật ra, khi Phật thủ mở miệng bảo La Hồng gõ chuông vang chín lần, Pháp La đại sư cũng cảm giác Phật thủ đang làm khó dễ.
Thấy La Hồng nhanh chóng đồng ý đi gõ chuông, trong lòng Pháp La cũng cảm khái, nghé mới sinh không sợ cọp.
Có lẽ, ăn thiệt thòi, rồi sẽ hiểu rõ, chuông này...... Cũng không phải dễ gõ như vậy.
La Hồng nâng tay lên, nắm tay.
Ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, khí huyết cả người sôi trào, Ngũ phẩm hóa giáp!
Giáp trụ huyết sắc hiện lên trên người, năm ngón tay La Hồng nắm chặt, hóa thành nắm đấm, bạch sam trên người duỗi thẳng tắp, đánh mạnh vào chuông Vạn Phật phía trên.
Ta lấy khí huyết của ta gõ chuông Phật!
Yên tĩnh không tiếng động.
Như tay không lay động một ngọn núi cao lớn vô cùng.
La Hồng chỉ cảm thấy sau một quyền của mình, chuông vạn Phật vẫn hoàn toàn bất động.
Đừng nói tới việc phát ra tiếng chuông.
Trong lòng La Hồng lập tức lạnh đi một nửa, cái chuông này một chút cũng không xê dịch.
Mà trong đan điền hắn, Hư Ảnh Thánh Nhân, bóng hình xinh đẹp của ma kiếm, còn có Hư Ảnh Tà Thần đều trợn mắt, có vài phần ngưng trọng nhìn chằm chằm chuông Vạn Phật.