“Nếu ta có việc cần tìm ngươi, sẽ dùng tà lệnh liên lạc với ngươi.”
La Hồng nói, nói xong người đã biến mất trong rừng. Đêm tối lạnh lẽo thê lương, như nội tâm lạnh băng của Hoàng Siêu.
Hắc châu treo ở trong đan điền gã, còn có cả tà vật ẩn hiện trong bóng của gã.
Hoàng Siêu không ngờ rằng, chuyến đi này, vốn là chỉ để đưa phần thưởng, lại trở thành hố chôn chính mình.
Từ hôm nay trở đi, gã đã trở thành nội gián của La Hồng trong Thiên Địa Tà Môn, chỉ cần một chút xíu không cẩn thận, sẽ vạn kiếp bất phục.
- --------------------
La Hồng trở lại xe ngựa. Triệu Đông Hán thấy hắn trở về bình an, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Công tử, thế nào rồi?”
Triệu Đông Hán hỏi.
“Tà tu kia có chút mánh khóe, đã để hắn chạy thoát, nhưng cũng chỉ là một tên Tà tu Lục phẩm hèn nhát, không đáng để lo.”
La Hồng nói.
Triệu Đông Hán tức khắc có chút lo lắng, “Công tử, chúng ta có thể bị Tà tu theo dõi, không bằng trở về đi?”
Làm sao mà trở về được?
Hố đã đào sẵn,chỉ chờ đám Tà tu kia nhảy vào thôi.
La Hồng lắc lắc đầu: “Không sao, chúng ta có thể đi nhanh về nhanh.”
Triệu Đông Hán bất đắc dĩ, chỉ có thể lần nữa điều khiển xe ngựa, rong ruổi tới thôn Kê Sơn.
Dọc theo đường đi, không hề phát sinh thêm chuyện gì cả.
Chẳng mấy chốc đã tới thôn Kê Sơn
Triệu Đông Hán vẫn không dám thả lỏng, bởi vì, hắn ta cảm giác được, ở thôn Kê Sơn không ngừng có những trận gió âm u thổi qua, xen lẫn cả sát khí.
Vụ án trước đây của thôn Kê Sơn cũng không phải bí mật gì, sứ giả Đại Lý Tự Lạc Phong cũng đã tra ra hung phạm, chính là tà ma chế tạo giả Hồ Chỉ Thủy ẩn nấp ở huyện An Bình.
Ở nơi này, đến cả khí huyết của một Võ tu Thất phẩm như Triệu Đông Hán cũng như muốn đóng băng.
Từng luồng khí tức âm trầm, làm hắn ta sởn tóc gáy.
“Công tử…… Không khí không đúng lắm, chúng ta trở về đi.”
Trên trán Triệu Đông Hán toát ra mồ hôi lạnh.
La Hồng lại cười cười, bạch y không nhiễm bụi trần, đi ra khỏi xe ngựa, mang theo cả một ít nến và giấy tiền vàng mã.
Sát khí chung quanh dần dần trở nên nồng đậm, nụ cười trên gương mặt La Hồng càng trở nên rõ nét.
Có điều, nhìn Triệu Đông Hán đang vác đao, cảnh giác chung quanh, hắn đột nhiên có chút đau đầu.
“Thực lực Lão Triệu quá yếu, đúng là phiền toái……”
Trong lòng La Hồng hơi động, đột nhiên nhìn về phía sau lưng Triệu Đông Hán với ánh mắt sợ hãi. Triệu Đông Hán bị ánh mắt này của La Hồng dọa sợ.
Hắn ta nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy quỷ ảnh hiện lên trong bóng dáng của chính mình.
Mà La Hồng lại là giơ tay lên, cổ tay chặt xuống, nện mạnh xuống cổ Triệu Đông Hán. Triệu Đông Hán chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nằm liệt trên mặt đất, ngất đi.
Mỗi khi công tử làm đại sự, hắn ta đều bị choáng trước.
La Hồng ném Triệu Đông Hán vào trong xe ngựa xong liền mang đuốc sáp ong cùng giấy tiền vàng mã, đi về hướng bãi tha ma.
Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, cổ kiếm Địa Giao đặt nằm ngang trên đầu gối, đưa tay đốt hai ngọn nến thiêu giấy tiền vàng mã.
Nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót, đôi mắt La Hồng lại dần dần hiện lên chút hoảng hốt. Quỹ đạo nhân sinh của hắn, đúng là bắt đầu phát sinh thay đổi từ nơi này, lần này viếng tế, không chỉ là tế điện hai thủ vệ đã hi sinh.
Mà cũng chính là đang tế điện quá khứ đã mai táng ở một thời không khác.
Ánh nến bập bùng, lá cây rào rạt.
La Hồng nghiêm túc đốt từng tờ giấy tiền vàng mã, từ ngọn lửa vang lên những tiếng lách tách rất nhỏ, quanh quẩn trong không gian sơn thôn tĩnh mịch.
Đinh linh linh, đinh linh linh……
Trong ngực, Thanh Đồng tà lệnh không ngừng rung lên, càng lúc càng mạnh, như muốn rơi ra ngoài.
Điều này chứng tỏ rằng, xung quanh đang không ngừng có Tà tu tiến lại gần.
La Hồng cười khẽ, phảng phất như chưa phát hiện ra.
Đêm không trăng không sao là thời điểm tốt nhất để giết người.
Cùng với âm thanh sàn sạt, một đạo lại một đạo thân ảnh Tà tu, không ngừng thi triển bộ pháp trong bóng tối, hiện ra thân ảnh. Mỗi một người, lại có một tư thái khác nhau, nữ nhân vũ mị như bọ cạp độc, có lão giả lưng còng như rùa, có lão nhân gương mặt âm trầm đáng sợ ngồi ngay ngắn trên kiệu ghế do bốn bộ xương khô màu hồng nhạt khiêng.
Sát khí như mây đen cuồn cuộn, từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, khí Chính Dương trên người La Hồng thoáng có vẻ ảm đạm đi vài phần.
Bọn chúng nhìn chằm chằm La Hồng, hiển lộ ra nụ cười quái dị, tham lam cùng sát khí.
Tuy trong tin tình báo có nói, La Hồng có thể giết được Ngũ phẩm Hoàng bảng, nhưng lần đến thôn Kê Sơn, trong số bọn chúng có nhiều Tà tu Ngũ phẩm thủ đoạn quỷ dị như vậy……
La Hồng tất nhiên khó thoát một kiếp.
Đám Tà tu này rất cẩn thận, bọn chúng đã điều tra kĩ chung quanh, xác định không có Kiếm Hóa Long, cũng không có cường giả Lý Tu Viễn đi theo.
Lúc này, bốn phía thôn Kê sơn, quả thật chỉ có một mình La Hồng.
La Hồng quả thực tới tế điện hai thủ vệ đã chết.
Chính vì vậy, bọn chúng mới yên tâm xuất hiện. Dù sao, bọn chúng chẳng thể nào nghĩ tới việc, La Hồng sẽ thiết kế bẫy để lừa giết nhiều Tà tu Ngũ phẩm đến vậy.
Bản thân bọn chúng cảm thấy La Hồng chẳng có gan đến mức này.
Sau khi ném chồng giấy vàng cuối cùng vào trong đống lửa.
La Hồng vỗ vỗ tay, cười khẽ: “Hình như đã đến đông đủ cả rồi.”
Đây đều là những Tà tu nhận nhiệm vụ giết hắn. La Hồng cảm thấy đám người này…… rất đáng chết.
Một trận gió thổi tới, lá cây sàn sạt vang, vén lên màn mây dày đặc trên bầu trời, ánh trăng như ẩn như hiện chiếu xuống, làm ánh sáng của khí Chính Dương trên người La Hồng càng trở nên lộng lẫy.
m thanh nhàn nhạt vang lên trong rừng, làm rất nhiều Tà tu bất giác trở nên căng thẳng.
“Nên kết thúc rồi……”