Thường ngày, ngôi đình cổ kính này là nơi dừng chân của không ít những người đi chợ qua, bộ dạng bọn họ hối hả, hoặc là kéo theo gia đình, hoặc là những sạp hàng nhỏ ở phía bên ngoài thôn, làm cho ngôi đình cổ lụp xụp này chẳng còn bộ dạng thanh tịnh nữa.
Nhưng, hôm nay Nam Lý đình lại tĩnh lặng khác thường, yên lặng không tiếng động, cho đến khi những giọt nước mưa kéo đến rơi xuống mái ngói đen trên đỉnh tựa như đang hòa một khúc nhạc, sâm rền vang nhưtiềng chuông lớn, những bụi cây bị gió quật như sóng đào.
Mây đen kéo đến trước cơn bão, như nhuộm mực cả sắc trời, xám nhạt, nặng nề, những tầm mây xoay chuyến, giống như một lão già không thể nào thằng lưng, không ngừng ép xuống, đem đến cho thế gian cảm giác khó chịu.
Xuyên qua con đường đi thằng vào Nam Lý Đình.
Phía xa xa trên con đường, cso âm thanh của trúc trượng gõ nhẹ nhàng, tiết tấu vang lên, không gấp gáp nhưng cũng chẳng thong thả.
Giống như muốn khiến cho tim người ta bất giác đập loạn.
Bùn đất trên mặt đường bị nước mưa hùng hồn xới tung lên.
Củng với âm thanh của kiếm nhàn nhạt vang lên, là tiếng của giọt nước mưa từ mũi kiếm tí tách nhỏ xuống.
Đêm trước trận mưa nặng nề này.
Một lão già tiều tụy đi tới bên cạnh Nam Lý Đình, đến đây, dừng chân bất động.
Quanh người lão, hờ hững mang theo thanh đồng kiếm, lưỡi kiếm sắc bén, như là muốn chém cả thiên địa.
Lão già cười, giương đôi mắt vô hồn kia, nhìn về phía huyện An Bình.
Dưới huyện thành, có một người áo xanh, mang theo thanh kiếm bọc vải, bước từng bước.
Máy đen như muốn đè sập thành, nhưng bóng người áo xanh bước đi, khiến cho mây đen đều tan biến.
“Trần Thiên Huyền.”
Lão già tiều tụy nói một câu, sau đó, liền lặng lẽ ngồi xuống nghỉ chân, bốn thanh kiếm vẫn cứ lơ lửng trôi.
Trần quản gia bước ra khỏi huyện An Bình, liền thấy được lão già trong Nam Lý Đình kia.
Trong lòng không khỏi thở dài, thê’ mà đã ba mươi năm rồi.
Viên Thành Cương nám ấy tràn đầy nhuệ khí, cười nói chỉ bằng một phát thương liền giết chết ^±111], thế mà cũng trở thành một lão già nhăn nheo, chẳng còn chút nhuệ khí, tuổi già càng thêm tiều tụy.
Xiết chặt cổ kiếm trên lưng, Trần quản gia giữ vững tốc độ, chậm rãi tiến về phía trước.
Lấy Nam Lý Đình làm trung tâm, phạm vi năm dặm xung quanh.
Có rất nhiều bóng người đang chờ đợi.
Vãn Thiên Hành ngồi trên chiếc ghế thái sư do tiểu đồng chuẩn bị, híp mắt, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
“n oán giang hồ, cuối cùng cũng có ngày kết thúc.”
“Nhưng ân oán giang hồ cũng là một trong những chuyện đẹp nhất trên thế gian này.”
“Trận chiến này, có lẽ cũng có thể chấm dứt những sóng gió ở huyện An Bình.”
ông lão vuốt râu, hạc bào trên người phất phơ trong gió, mây đen giăng kín, mưa to như trút nước.
Hai vị tiểu đồng lặng lẽ đứng, không nói câu nào, chỉ còn lại ông lão lẩm bẩm làu bàu.
Lạc Phong cùng Tử Vi và Phương Chính, đứng lặng trên sườn núi, nhìn chằm chằm Nam Lý Đình kia, khi thấy hai bóng người dần dần tụ lại, con ngươi không khỏi run lên.
Đây là một trận chiến kinh thiên động địa.
“Nhất phẩm với điệt cảnh (1) Nhị phẩm, chăc chắn là cuộc đối đầu đương kim đại hạ tu hành giới cao cấp.”
(1)Điệt là rớt, ngã. ở đây ý nói Trần Thiên Huyền bị rớt tu vi từ Nhất phẩm xuống thành Nhị phẩm nên người ta gọi ông là điệt cảnh Nhị phẩm.
Lạc Phong thở dài nói.
Phương chính có hơi buồn bực nói: “Đại nhân, Tự Khanh đại nhân nếu biết huyện An Bình đáng sợ như thế, cường giả như mây, tại sao còn phái đại nhân tới? Nhất phẩm cường giả như thê’ này, chỉ có Tự khanh đại nhân mới có thể chấn nhiếp được.”
Lạc Phong bị xem thường, nhưng không hề tức giận.
Liếc Phương chính một cái, chẳng qua cười lạnh một tiếng.
Nụ cười biểu đạt ý tứ rất rõ.
Ngươi? Biết cái gì.
ở bốn hướng từ đỏng nam đến tây bắc của An Bình, bốn thi thể của những tu hành giả Nhị phẩm bị Trần quản gia giết chết bằng một nhát kiếm đang nằm lạnh lẽo dưới mặt đất
Có bốn bóng người bước tới, mặt đất như đang co lại dưới chân, cả bốn người đều liếc nhìn qua thi thể, rồi lặng lẽ thu nhặt lại.
Tuy ở các hướng khác nhau nhưng tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía Nam Lý Đình, ánh mắt đầy nghiền ngẫm.
Mây đen dày đặc như mực hòa vào nước, mang đến câm giác áp bách như muốn từ chín tầng trời buông xuống.
Dao mổ heo dày đặc xoáy tròn cực nhanh, tiếng xuy xuy vang lên bổ về phía La Hồng, mấy thanh hắc đao nặng nề, lưỡi dao sắc bén lao về phía cửa.
Đồ Tam Đa rít lên một tiếng, dao mổ heo trong tay đảo qua một đường cong.
Trên dao mổ heo có một lớp huyết quang nồng đậm bao phủ, đây là một con dao đã từng giết qua vô số người, là con dao đã tàn sát rất nhiền thôn làng…
Làn gió tanh phả vào mặt, khiến cho tóc mai của La Hồng dựng hết lên.
Đồ Tam Đa vừa điên cuồng vừa vò cùng phẩn nỗ, mang theo ý muốn báo thù.
Huyết Linh Cơ chết rồi, chết trong tay la Hồng.
Thông qua Hắc Thiết Tà Lệnh Đồ Tam Đa mới biết Huyết Linh Cơ, mặc dù gã biết nữ nhân này rất hung tàn, nhưng vẫn sinh ra ý nghĩ khác với â ta.
Lúc xác nhận Huyết Linh Cơ đã chết trong tay La Hồng, gã liền thề, nhất định phải từng đao từng đao tùng xẻo La hồng, tế vong hồn Huyết Linh Cơ đã chết!
Lời nói của La Hồng quả thực rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ hắn… quả thực có tư cách để kiêu ngạo.
Đồ Tam Đa bừng bừng sát khí, Tà tu Bát phẩm đỉnh phong, không kém gì HỒ Chỉ Thủy lúc trước.
Nhưng La Hồng hòm nay, cũng không phải là một tiểu tử ngây thơ mới vào nghề.
Thanh kiếm thép hắn đang cầm bỗng nhiên ra khỏi vỏ.
La Hồng vung kiếm về phía trước, thân kiếm va chạm với dao mổ heo, vang lên một tiếng ma sát chói tai, khiến cho người ta rợn tóc gáy.
Nhưng, tất cả dao mổ heo đều bị kiếm khí đánh cho bay biến.