Đôi mắt của Trường Bình quận chúa hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Nàng ta luôn luôn tự cho là mình hơn người, nàng ta ở khắp nơi làm mọi việc đều thuận lợi, kết giao con em thế gia, bồi dưỡng thành viên tổ chức của mình, nhưng mà nàng ta tâm cao khí ngạo, nàng ta tưởng tượng một ngày nào đó nàng ta có thể đứng ở trên đỉnh cao nhất quan sát toàn bộ vương triều đại địa.
Thiên hạ đều sẽ bao phủ ở dưới váy của nàng ta, nàng ta sẽ trở thành Nữ Đế đầu tiên được lưu tên sử sách.
Mà bây giờ tất cả đều chỉ là ảo tưởng.
Giấc mộng của nàng ta, cuộc sống của nàng ta, tất cả đều mất hết dưới một kiếm của La Hồng.
“Ta hận... Hận ngươi…”
Khuôn mặt của Trường Bình quận chúa đột nhiên trở nên dữ tợn nhìn chằm chằm La Hồng, oán hận, hối hận, bi thương... Các loại cảm xúc tràn lên khuôn mặt.
Phốc phốc.
La Hồng hơi nhíu lông mày rút kiếm khỏi cơ thể Trường Bình quận chúa.
“Ngươi chắc là là đồ ngớ ngẩn do Hạ gia phái tới.”
Lời nói vừa dứt.
Cổ kiếm Địa Giao lướt qua.
Khuôn mặt oán độc của Trường Bình quận chúa hoàn toàn dừng lại, một cái đầu lâu bay lên tận trời cuối cùng chật vật rơi trên mặt đất sau đó lăn ra xa mấy mét.
Mưa giữa trời đất càng ngày càng dữ dội.
Dường như là cảm nhận được máu tươi ở trên mặt đất cho nên trút cơn mưa mưa to, muốn rửa sạch cổ thành tràn ngập tội ác này.
Nơi xa.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương hơi há mồm, vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn một người áo trắng bên trong màn mưa đúng là không biết nên nói gì.
Thi thể đầy đất làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy toàn thân hỗn loạn.
“Đều giết hết rồi…”
Đi vào bí cảnh hình như chỉ còn có Hồng Bách Uy và Khổ Nguyệt chưa chết...
“Chết quá nhiều người, nếu như lão La ra ngoài bí cảnh sợ là sẽ trở thành cái đinh trong mắt các hộ đạo giả, mỗi một hộ đạo giả đều sẽ muốn giết hắn!”
Tiêu Nhị Thất miệng khô khốc nói.
Hộ đạo giả làm chuyện của hộ đạo, bây giờ La Hồng đều giết sạch sành sanh người của người ta, có thể không đắc tội với người ta sao?
Ngô Mị Nương trịnh trọng gật đầu, rồi lại lên tiếng hoài nghi: “Nhưng mà La Hồng để ý sao?”
Tiêu Nhị Thất trì trệ, im lặng một lát.
“Quá thoải mái... Thực ra thực lực của La Hồng nói mạnh cũng không tính là mạnh, chủ yếu là kỳ quái!”
“Câu Linh Khiển Tướng của Đạo Môn, còn có kiếm khí... Lại thêm thuật chấn nhiếp của Phật Môn kỳ quái kia, đối với người có thực lực yếu quả thực chính là đồ sát!” Tiêu Nhị Thất hít một hơi thật sâu.
“Vẫn chưa kết thúc.”
“Cung Hạo và Gia Luật Sách còn chưa chết...”
Ngô Mị Nương nhìn về phía phố dài nói.
“Lão La có thể giết Võ Cử đây là điều ta không ngờ tới, nhưng mà cũng có thể là do Võ Cử khinh thường, nếu Võ Cử không bảo vệ quận chúa hẳn là có thể tránh né kiếm của La Hồng, hắn lấy cơ thể chống cự nên trúng thuật chấn nhiếp của Phật Môn cho nên bị phá giáp ôm hận kết thúc.”
Ánh mắt Tiêu Nhị Thất gay gắt, phân tích nguyên nhân chân chính Võ Cử bị giết.
Nếu như thật sự triền đấu thì La Hồng chưa hẳn có thể chiếm được nhiều chỗ tốt.
Dù sao Võ Cử cũng là thiên kiêu vào hàng tứ phẩm xếp thứ mười lăm trên Hoàng Bảng.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương lại im lặng, giữa trời đất chỉ còn lại có tiếng mưa to.
Phốc!
Phốc phốc!
Bỗng dưng, có kiếm quang bốn phía dường như hóa thành giảo nhục trận, nháy mắt bao phủ toàn bộ Tà Ảnh vào bên trong.
Tất cả đều bị xoắn nát!
Cung Hạo một thân áo lam khom lưng, kiếm khí trên thân không ngừng tăng ngút trời, thậm chí cuốn ngược cả màn mưa.
Hai thanh kiếm vốn dĩ để phòng ngừa La Hồng ngồi thương ưng bay lên bầu trời trốn thoát, dưới sự khống chế của Cung Hạo nhanh chóng quay lại, cùng với ba thanh phi kiếm tránh thoát trói buộc, bộc phát giảo sát kiếm quang kinh khủng tiêu diệt tất cả Tà Ảnh.
Trong nháy mắt Tà Ảnh không cách nào nhanh chóng khôi phục ngưng tụ lại với nhau.
La Hồng nheo mắt lại.
Tà sát khí trong đan điền của hắn tiêu hao rất lớn, nếu không phải hắn đã vào Lục phẩm Địa Sát Cảnh, tà sát khí có khả năng sẽ không đủ dùng.
Ở phía xa sát châu kiếm vẫn đang dây dưa với Gia Luật Sách.
La Hồng không thu hồi sát châu kiếm, lúc này để Gia Luật Sách thoát vây khốn thì hắn sẽ rất khó làm việc.
Gia Luật Sách cộng với Cung Hạo sẽ rất khó đối phó.
Hộp kiếm trên lưng Cung Hạo rơi trên mặt đất, toàn thân hắn ta ướt sũng đứng thẳng lưng ngẩng đầu lên, năm chuôi phi kiếm sáng trong vắt lơ lửng ở quanh người, sát cơ bốn phía giống như kiếm tiên bễ nghễ.
Hắn ta nhìn thấy Võ Cử quỳ rạp trên mặt đất mất đi sinh mệnh.
Còn có Trường Bình quận chúa bị một kiếm chém đầu, cơ thể run lên trên mặt hiện ra... Biểu tình kỳ quái!
“Ngươi quả thực là một kẻ giết người.”
Cung Hạo nói.
Một lúc sau sắc mặt hơi không cam lòng: “Tại sao một tên giết người như ngươi lại có thể thu được truyền thừa chứ?”
“Dựa vào cái gì có thể đạt được “Bắc Đẩu Kinh”?!”
La Hồng sững sờ, thực sự không ngờ Cung Hạo thế mà biết hắn đạt được “Bắc Đẩu Kinh”.
“Chết, tất cả đều chết hết.”
Cung Hạo nở nụ cười.
“Chết cũng tốt, đỡ cho sau này ta còn phải ra tay.”
Hử?
Lời nói của Cung Hạo làm cho lông mày của La Hồng nhướng lên.
Sắc mặt của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương cũng khẽ thay đổi, có ý gì?
Kiếm chỉ của Cung Hạo khép lại rồi chầm chậm vung lên, hộp kiếm trên thi thể Trường Bình quận chúa lập tức nổ tung, kiếm khí kinh khủng trong nháy mắt xoắn thi thể Trường Bình quận chúa thành một đống thịt nát.
Uy năng bộc phát tựa như là một quả bom hẹn giờ.
Dù cho Trường Bình quận chúa còn sống, gặp kiếm khí này phát tiết cũng sợ là sẽ mất mạng trong nháy mắt.