Nhưng không, thậm chí La Hồng còn có cảm giác như được đồng điệu và thấu hiểu.
Ổ nơi mà Vọng Xuyên Tự tọa lạc tồn tại một loại khí tràng đặc biệt, tựa như dung nạp vạn vật, thân thiện với mọi thứ trong thiên địa.
Dường như khi ở nơi này, tinh thần lực của La Hồng được cũng được tăng lên.
Đây là sự tăng trưởng do hoàn cảnh, loại hoàn cảnh này, về đơn giản có thể gọi là đạo trường.
Đi thẳng lên bậc thang, cuối cùng La Hồng cũng được thấy ngôi chùa trải qua hàng nghìn năm.
Một ngôi chùa Phật sừng sững trên đỉnh núi.
Tựa như được những cánh hoa sen bảo vệ xung quanh.
Trước Phật diện có một diễn võ trường rộng lớn bằng đá xanh, chính giữa võ đài có treo một quả chuông vàng rất lớn cao đến vài thước.
Trên quả chuông có khắc nhiều tượng Phật khác nhau, dưới ánh mặt trời chói chang, quả chuông phản chiếu ánh sáng lấp lánh, Phật quang rọi xuống.
Trên diễn võ trường, hàng nghìn tăng nhân khoác áo bào đứng thành một hàng ngay ngắn.
Dường như biết La Hồng sẽ đến nên chuẩn bị chu đáo để nghênh đón hắn.
Ngay khi La Hồng bước lên bậc thang cuối cùng, rốt cuộc La Hồng đã hiểu vì sao Khổ Nguyệt và Viên Thượng lại đi theo sau hắn.
Mấy ngàn đôi mắt đồng loạt liếc nhìn hắn.
Tựa như xuyên thủng hư không, cũng tựa như hàng vạn mũi tên cùng bắn, sức mạnh ý chí kinh khủng giống như mây khói đã ngưng tụ thành thực chất, đè ép tinh khí thần của La Hồng.
Nếu tâm trí của La Hồng không kiên định, e là tinh thần lực đã bị tổn thương, ho ra máu tại trận.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, bị hàng nghìn ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, khí thế và cảm giác áp lực ấy không hề thua kém sóng to gió lớn ập đến.
Bạch y trên người La Hồng không ngừng đung đưa theo gió.
La Hồng ngưng mắt, bên trong Nê Hoàn Cung, Hư Ảnh Tà Thần mở mắt ra, khinh thường cười nhạo.
Trong chớp mắt, ý chí của La Hồng giống như một đóa hoa nở rộ, chống đỡ hàng ngàn ánh mắt mang lại cảm giác áp bách kia.
Rầm!
La Hồng đạp xuống một bước, thù lù bất động vững như núi.
Đám hòa thượng này, dám ra oai phủ đầu!?
Thiếu chút nữa dọa chết ta rồi!
"La thí chủ, ý chí rất vững"
Một giọng nói tán thưởng vang lên từ trong diễn võ trường, một lão tăng có hàng lông mi trắng muốt, khoác áo cà sa đỏ thẫm, mặc tăng bào vàng, trong tay nắm chuỗi tràng hạt, điềm đạm cười đi tới.
La Hồng nhìn lão tăng, hơi vuốt cằm.
Hòa thượng Khổ Nguyệt mở miệng nói: "La thí chủ, đây chính là trụ trì của Vọng Xuyên Tự."
"Bần tăng là Pháp La, gặp qua thí chủ"
Lão tăng nhìn La Hồng cười nói, ánh mắt ông ta nhìn La Hồng có chút thưởng thức.
La Hồng có thể chịu đựng được hàng nghìn đôi mắt dõi theo quả thực là chuyện ông ta không thể ngờ tới, dù sao Vọng Xuyên Tự cũng là ngôi chùa đã tồn tại hàng nghìn năm, cũng đã mang theo vận khí của Phật cũng từng đó năm, nếu khi đối mặt với sự áp bách đó của Phật thì người không có đại khí vận chắc chắn tâm thần sẽ dao động, hoảng loạn.
Kỳ thực đây chính là thử thách của Vọng Xuyên Tự đối với khách quý của bọn họ.
Lúc trước Hạ Hoàng của Đại Hạ, Chu Hoàng của Đại Chu cùng với Nữ Đế của Đại Sở, ba vị này cũng đã từng đến Vọng Xuyên Tự, Vọng Xuyên Tự phái tất cả Phật tăng của bọn họ, tổng cộng có hơn ba vạn Phật tăng tụ tập phật vận ngàn năm đứng chờ đợi.
Bây giờ, La Hồng đến Vọng Xuyên Tự, dù rằng trên người hắn không có khí nào nhưng Vọng Xuyên Tự vẫn không lơ là.
La Hồng khẽ gật đầu với đại sư Pháp La.
Pháp La mỉm cười: "Phật thủ đã tiên đoán rằng La thí chủ sẽ tới Vọng Xuyên Tự một chuyến, mục đích là gì thì Phật thủ cũng đã nói cho tại hạ biết."
"Phật thủ đối với việc La thí chủ tới đây rất xem trọng"
La Hồng cũng chắp tay, nói: "Tại hạ muốn gặp Thất thúc"
Đại sư Pháp La cười.
"Được"
Đại sư Pháp La nói tiếp: "Thí chủ La Tiểu Bắc đang ở dưới giếng Phật của Vọng Xuyên Tự, đã bị phong ấn mười lăm năm qua, không thể gặp gỡ tùy tiện được."
Kế đó, đại sư Pháp La chỉ vào quả chuông đang tỏa Phật quang cao chín thước đang lơ lửng giữa võ đài"
"Đó chính là vật bảo của Vọng Xuyên Tự, chuông Vạn Phật."
"Nếu thí chủ có thể rung chuông chín lần thì có thể nhìn thấy được La Tiểu Bắc thí chủ, còn nếu không rung đủ chín lần, Phật nói vô duyên thì sẽ không gặp được, thỉnh La thí chủ quay về đường cũ."
Đại sư Pháp La nói.
Rung chuông chín lần!?
Đại sư Viên Thượng cùng Khổ Nguyệt đứng đằng sau La Hồng hít một ngụm hơi lạnh.
Cho dù Viên Thượng là cao tăng Nhất phẩm có thành tâm thì cũng không thể làm được.
Còn La Hồng vốn nghĩ rằng Vọng Xuyên Tự sẽ đưa ra yêu cầu gì, không nghĩ tới lại là chuyện này...
Rung chuông?
Chuyện này!?
Rung chuông ấy à, bổn công tử đây là dân chuyên!
La Hồng nghe Pháp La đại sư bảo hắn gõ chuông, chỉ khi hắn gõ vang chín tiếng chuông mới có thể thấy La Tiểu Bắc.
Điều này, nói thực cũng là muốn gây khó dễ cho hắn, nhưng đó cũng là quy củ của Vọng Xuyên Tự.
Loại chùa đã ngàn năm tuổi này, để ý nhất chính là quy củ.
Thật ra La Hồng cũng không tức giận, thậm chí hắn còn âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng trong lòng.
Dù sao thì việc gõ chuông... Hắn là dân chuyên đấy!
Ổ trong gác chuông của Tắc Hạ Học Cung, La Hồng bị buộc gõ chuông, cho dù mỗi lần gõ chuông đều sống không bằng chết, nhưng trong lòng cũng hiểu được chút đạo lý.
Đối với việc gõ chuông, hắn cũng có chút tâm đắc.
Nhưng Khổ Nguyệt và Viên Thượng đại sư phía sau hắn lại nhíu mày.
"Trụ trì sư huynh, có quá đáng hay không?"