Phi kiếm gào thét mà ra trở về bên người Cung Hạo, khí tức của Cung Hạo bắt đầu liên tục tăng lên.
Sáu thanh phi kiếm treo ở phía sau hắn ta giống như kiếm bộc rủ xuống.
Mưa rơi giữa trời đất dường như cũng bị kiếm ý của hắn ta ảnh hưởng, tràn đầy sắc bén giống như từng cây kim rơi xuống!
“Ta chính là kiếm tu Tứ phẩm, kiếm tu chủ yếu là sát phạt, ngươi Lục phẩm có thể giết Tứ phẩm, ngươi cảm thấy kiếm tu Tứ phẩm... Sẽ yếu sao?”
Cung Hạo nói.
“Dù ngươi không giết Trường Bình quận chúa thì ta cũng sẽ giết, ta nhận được mệnh lệnh là phải giết nàng ta.”
“Sau đó giá họa cho La Hồng ngươi, đến lúc đó tuyên bố với bên ngoài rằng ngươi giết Trường Bình quận chúa, mà ngươi thì bị đại đa số thiên tài vây đánh mất mạng…”
“Đáng tiếc, tất cả dường như không đi theo kế hoạch.”
“Không sao, giết ngươi rồi, kết quả cũng sẽ giống như vậy.”
Cung Hạo nói.
“Nếu như ngươi đưa “Bắc Đẩu Kinh” ra, ta sẽ để cho ngươi toàn thây.”
Kiếm ý của hắn ta đang không ngừng kéo lên, sáu thanh kiếm không ngừng xếp chồng, nương theo tiếng leng keng dường như trời đất cũng nổ sấm sét.
Hắn ta khoanh chân, thân thể thực sự lơ lửng lên trên, áo lam tung bay khẽ nhìn La Hồng.
La Hồng chống cổ kiếm Địa Giao nhìn Cung Hạo giống như là nhìn thằng ngốc.
Mặc dù La Hồng cảm thấy kinh ngạc khi Cung Hạo được người khác phái tới nhưng mà hắn không thèm để ý, quan tâm hắn ta làm gì, dù sao hiện tại người mà hắn phải đối mặt chính là Cung Hạo.
Giết Cung Hạo, tự nhiên sẽ phá được thế cục.
Cung Hạo rất mạnh, lúc này khí cơ và uy thế thậm chí không kém gì Gia Luật Sách bị kiếm trận dây dưa.
Người xếp thứ bảy trên Hoàng Bảng dường như cũng không chỉ đơn giản là xếp thứ bảy trên Hoàng Bảng.
“Xem ra ngươi không muốn.”
“Vậy giết ngươi để luyện hồn, tóm lại vẫn có thể báo cáo.”
Cung Hạo nói.
Sau một lúc hắn ta khoanh chân ở trên không giống như là một nhạc công kinh diễm nổi tiếng của quốc gia, đưa tay ra trước người từ từ quét vào khoảng không.
“Ta có sáu kiếm lại được vào Côn Luân Cung bồi dưỡng, ta đặt tên là Lục Côn Luân.”
Sáu mũi kiếm lập tức chỉ lên trời, chuôi kiếm lơ lửng.
Hai tay Cung Hạo lại lần nữa chầm chậm chỉ lên trời.
Ầm!
Sáu thanh kiếm lập tức ngút thẳng lên trời, mang theo âm bạo kinh khủng!
Mà nước đọng đầy đất lúc này cũng bị cự lực hấp dẫn, thực sự nhao nhao treo ngược lên.
Giống như một thác nước đổi chiều!
Kìm nén to lớn đánh thẳng vào La Hồng, xung kích quần áo trên người hắn bay tán loạn.
La Hồng ngưng thần.
Pháp lực kết tinh trên trán chầm chậm phun trào.
Một kiếm này của Cung Hạo làm cho hư ảnh thánh nhân trong đan điền của hắn hơi rung động nhắc nhở rằng có nguy cơ.
La Hồng ngưng mắt.
Thiên Thủ Tà Phật!
Ý chí tinh thần càn quét ra nhưng mà còn chưa tới gần Cung Hạo đã bị kiếm ý giảo phá thành mảnh nhỏ.
“Đừng xem ta giống như những thứ ăn hại kia, đợi đến lúc ta vào Nhất phẩm, kiếm của ta dám chỉ thiên thượng tiên!”
“Ngươi không rung chuyển được ý chí của ta.”
Cung Hạo nói.
Cuồng vọng vô biên!
Nhưng đúng lúc này hắn ta lại ẩn ẩn có cảm giác mò được cảnh gới kiếm cuồng.
Ầm!
Vô số hạt mưa hội tụ dưới sự dẫn dắt của sáu thanh phi kiếm thực sự hóa thành một ngọn núi!
Một tòa kiếm sơn tên là Lục Côn Luân!
Áo lam của Cung Hạo bay tán loạn, đôi mắt lạnh lùng vươn tay chầm chậm đè ép xuống, tiêu sái như kiếm tiên bước lên cửu thiên tuyệt thế.
Ầm!
Trong chốc lát.
Toà kiếm sơn ầm vang ép xuống.
Vô số hạt mưa trong nháy mắt bị đánh thành bột phấn!
La Hồng nhìn kiếm sơn uy thế ngập trời, áp lực làm cho máu của hắn giống như lạnh lùng tĩnh mịch.
Hắn không có lấy mặt nạ Tà Quân đeo lên.
Nhìn chằm chằm toà kiếm sơn, “Bắc Đẩu Kinh” trong cơ thể La Hồng sau khi trải qua biên độ tăng trưởng thì kiếm khí mạnh lên rất nhiều.
Hai tay hắn nắm cổ kiếm Địa Giao.
Ánh mắt hơi rũ xuống, một lúc sau hắn liền nhướng mày, tóc đen bay lên.
Huy động ra cửu kiếm.
Hắn muốn dựa vào lực lượng của mình liều một phen tạo ra cửu kiếm!
Sau lưng có kiếm khí bạch giao đang hoá hình thành bạch long mờ mờ!
Trong nháy mắt khi tung ra chín kiếm kia, lỗ chân lông trên cả người La Hồng có máu tươi phun ra nhuộm áo trắng thành màu đỏ bừng!
Cửu Kiếm Hóa Long lay Côn Luân!
Ở phía xa.
Trên đường dài.
Hồng Bách Uy mặc đạo bào đứng lặng trong màn mưa.
Hắn ta nhìn trên đường dài ở phía xa, kiếm chỉ của Cung Hạo chỉ lên trời dường như chuyển thành một tòa kiếm sơn ép xuống.
Thực sự không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Vốn dĩ Hồng Bách Uy cất giấu một ít át chủ bài cảm thấy có thể đoạt được cơ duyên từ trong tay Cung Hạo, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn là quay người rút đi.
Cung Hạo rất mạnh, hắn ta đánh không lại.
Không lấy được “Bắc Đẩu Kinh”thì thôi, có thể lấy được thanh kiếm này cũng xem như là không lỗ.
Nhưng mà ngay khi hắn ta muốn quay người rời đi.
Pháp lực kết tinh trên trán La Hồng vung cửu kiếm bạch long chống lại kiếm sơn đang không ngừng nhảy lên...
Vẻ mặt La Hồng không thay đổi quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy Hồng Bách Uy ôm chuôi kiếm vào trong ngực.
Vận chuyển “Bắc Đẩu Kinh”.
Trong chớp mắt.
Hồng Bách Uy quay người muốn nhanh chóng rời đi run lên, đôi mắt rưng rưng dường như có âm thanh tan nát cõi lòng phát ra tiếng gầm thét bi phẫn.
Kiếm ở trong ngực hắn ta trong chốc lát gào thét!
Theo dẫn dắt hóa thành lưu quang nhanh chóng lao về phía Cung Hạo!
Một luồng ánh kiếm lấp lóe giữa trời đất, giống như chẻ đôi màn mưa tối tăm mịt mờ, từ một chỗ trong hẻm sâu, kéo theo kiếm khí thành một cái đuôi dài, cất lên tiếng thét gào cao ngút trời.
Kiếm khí chấn động cuồn cuộn mãnh liệt, giống như con sóng nhấp nhô cuốn trôi tất cả.
Kèm theo là tiếng gào thét giận dữ thê lương của Hồng Bách Uy.