Sắc mặt Hồng Bách Uy trắng bệch, Cung Hạo chết rồi...
Bị La Hồng đâm chết trên vách tường, máu đỏ nhuộm thành hoa.
Mà người Cung Hạo hận nhất trước khi chết lại không phải là La Hồng người kết thúc tính mạng của hắn, mà ngược lại là Hồng Bách Uy hắn ta.
Vành mắt Hồng Bách Uy cũng rưng rưng ngấn lệ.
Hắn ta cũng oan ức lắm á.
"Lần này vào bí cảnh, chưa bốc một quẻ cho chính mình... Bí cảnh này không hợp bát tự với ta mà!"
Nếu như Bắc Đẩu Kinh không bị Cung Hạo cướp đi, vậy thì chính La Hồng là người cướp nó, bởi vì La Hồng có thể khống chế Thiên Cơ kiếm.
Phút chốc Hồng Bách Uy ngứa răng chua xót.
Áo trắng của La Hồng bị nhuộm thành màu đỏ, chống kiếm Địa Giao đứng dậy từ bên trong những thi thể chất chồng thành núi, máu chảy thành sông kia.
Nghiêng nghiêng gò má nhìn về phía của Hồng Bách Uy.
Cả người Hồng Bách Uy run lên, vừa nãy dùng một chiêu Chưởng Tâm Lôi, bây giờ pháp lực đã hao mòn hết rồi, bây giờ bị La Hồng nhìn chằm chằm không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Chỉ với Phù Giáp Lực Sĩ, Hồng Bách Uy không tự tin rằng mình có thể ngăn cản được La Hồng.
Không chút do dự, Hồng Bách Uy xoay người bỏ trốn.
Tiếng mưa rền vang giữa đất trời cứ như đang làm nền điểm tô cho cuộc đời đầy bi kịch của hắn ta.
"Đúng là một người tốt làm việc tốt mà không để lại tên tuổi."
Ánh mắt thâm thúy của La Hồng nhìn về phía Hồng Bách Uy đang dần biến mất trong con hẻm sâu, cảm thán một câu.
Đúng thật là người tốt mà.
Nếu không phải Hồng Bách Uy tự tay dâng lên Thiên Cơ kiếm, e là đến phút cuối cùng La Hồng phải đeo Mặt Nạ Tà Quân lên thì mới có thể giết chết Cung Hạo.
"Ta vẫn còn quá yếu."
La Hồng ngửa đầu nhìn màn mưa từ trên trời rơi xuống, nói.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương cùng cạn lời không biết phải nói gì.
Nhìn đi, đây là lời của con người nói sao chứ?
Tinh thần của La Hồng khẽ động, Thiên Cơ kiếm xé toạc màn mưa, bay lơ lửng quanh người của hắn, khí màu đen vàng bao trùm khắp thanh kiếm.
Giơ tay lên gõ nhẹ vào thân kiếm.
Nê Hoàn Cung giữa mi tâm nhẹ nhàng rung động, tinh thần lực tỏa ra khắp nơi, bao bọc lấy thanh phi kiếm này.
Phút chốc phi kiếm hóa thành ánh sáng lấp lánh, tất cả đều hội tụ lại vào trong Nê Hoàn Cung.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đi tới.
Trên đất thi thể chất chồng, máu tươi loang lổ chảy tràn, dường như đã hóa thành một dòng sông đỏ ngòm tanh tưởi gay mũi chảy lên trời mây.
Hai người không khỏi cảm thán, chết hết rồi.
Trận chiến này, những thiên tài vào bí cảnh chuẩn bị bủa vây giết chết La Hồng đều đã chết sạch sành sanh.
Ngay cả Trường Bình quận chúa cũng bị một chiêu kiếm của La Hồng cắt đứt đầu.
Có điều, cảm xúc của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương thật sự chẳng mấy rung động to tát cho lắm, tu hành vốn là như thế, không phải ngươi giết ta thì chính là ta giết người.
Giang hồ cũng là như vậy, thậm chí còn tàn nhẫn hơn nữa.
Chỉ là một trận chiến đấu tranh giành bảo vật thôi mà thương vong cũng đã hàng trăm hàng ngàn rồi, kẻ có năng lực thật sự có thể đứng vững giữa giang hồ, đứng trên đỉnh của giới tu hành, chẳng có ai không từng giẫm lên vô vàn xác chết.
Grào!
Tiếng gào thét của Gia Luật Sách từ đằng xa vọng lại.
Kình phong mạnh mẽ trút xuống như sóng thần tuyết lở, bắn bật từng thanh kiếm Sát Châu bay lên, giống như từng cơn sóng lớn đánh úp lại.
Rốt cuộc Gia Luật Sách cũng thoát khỏi sự vây hãm của trận pháp.
Nước mưa trút xuống da thịt màu đồng cổ của y, bắn tung tóe thành những bọt nước li ti, dường như đắp lên người y một tấm lụa mỏng mơ hồ.
Giữa trời đất lập tức yên tĩnh lại.
Máu tanh nồng nặc đang không ngừng sôi trào.
Con ngươi Gia Luật Sách hơi lóe, ngẩng đầu lên nhìn về phía đằng xa xa...
Chỗ đó, thi thể chất chồng đầy trên đất, thậm chí cả Cung Hạo cũng bị đóng đinh trên vách tường.
Võ Cử, Cung Hạo... Hai thiên kiêu trên Hoàng bảng, đều đã bị giết chết!
Con ngươi Gia Luật Sách hơi co rút lại, y không ngờ là, trong lúc y bị kiếm trận bao vây thì thế giới bên ngoài lại xảy ra thay đổi khổng lồ đến vậy.
Y nhìn lướt qua chung quanh, nhìn về chàng thiếu niên đứng trong màn mưa, áo trắng biến thành áo đỏ nhuốm máu, nét mặt dần nghiêm túc.
Tiêu Nhị Thất đưa tay lên hông rút hai thanh đao ra.
Ngô Mị Nương chĩa kiếm lên trời vẽ một đường vào hư không, Phi Yến bên trong hộp kiếm ra khỏi vỏ hai tấc, kiếm khí dày đặc tỏa ra khắp nơi.
Gia Luật Sách... Mới là kẻ khó giải quyết nhất.
Xếp hạng ba trên Hoàng bảng!
Rất mạnh! Cực kỳ mạnh!
Thậm chí còn mạnh hơn cả Cung Hạo và Võ Cử cộng lại.
Sau đây mới là cuộc chiến gian khổ thật sự!
Có thể sống đi ra khỏi bí cảnh hay không, phải xem trận chiến này.
Đối với Gia Luật Sách, La Hồng không muốn chiến đấu bằng thực lực của chính mình, sự chênh lệch quá lớn, không đeo mặt nạ Tà Quân, không thể nào đánh được.
Cung Hạo là Kiếm Tu, La Hồng muốn đấu một đối một, vì thế nên không đeo mặt nạ.
Nhưng đối Gia Luật Sách, La Hồng không thể không đeo.
Lấy Sách Da Người ra.
Vuốt nhẹ da người trắng mịn trên sách, La Hồng cười cười.
Hắn không biết lần này rốt cuộc đã thu được bao nhiêu tội ác, nhưng mà nghĩ lại... Chắc là không ít đâu, lần này hắn giết đến mười mấy kẻ thiên tài, tên của Cung Hạo không viết trong Sách Da Người, nhưng Võ Cử thì có.
Lần này những tội ác đã thu được, có thể còn hơn xa những gì La Hồng tưởng tượng, mặt khác...
Một khi bí cảnh mở ra, La Hồng kéo theo nhiều xác chết đi ra thế này, sợ là sẽ làm bên ngoài chấn động mạnh.
Tới lúc đó được muôn người chú ý, tất nhiên thanh danh tội ác của hắn sẽ tăng vọt.
Trong lòng La Hồng không khỏi có chút chờ mong.
Cầm bút than, sau khi viết xuống tên của Gia Luật Sách trên Sách Da Người thì thu lại.
Thân thể cao lớn của Gia Luật Sách bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
La Hồng nhìn Gia Luật Sách, nhếch miệng, trong tay xuất hiện Mặt Nạ Tà Quân, bỗng nhiên đeo lên mặt.