Sau đó, hắn ta dè dặt lên tiếng, da mặt cũng run rẩy theo.
"Lão già ngài... Tiếp tục cười đi?"
Tên đà chủ phân đà vắt hết óc nhớ lại, dường như... Vừa rồi hắn ta chỉ mắng La Hồng có một câu.
Đó chính là... Cười cái rắm.
Đôi mắt màu tím của La Hồng hiện ý cười.
Mà nụ cười này cũng đã trở thành ký ức dừng lại vĩnh viễn của tên đà chủ phân đà này.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Tên đà chủ phân đà bị La Hồng bóp cổ, thân xác từ đây dặn trở thành khô quắt, sau đó thì trở thành thây khô...
Cuối cùng tan thành tro bụi.
Một tấm tà lệnh màu vàng ở trong ngực hắn ta rơi ra, soạt một tiếng hoàn toàn vỡ vụn.
Từ đó có một ngàn tia sáng màu đen thâm thúy trong nháy mắt bùng nổ giống như là mưa hoa lê, trong chốc lát bị La Hồng thôn phệ.
Sau khi bóng tối lên đến cực điểm thì hóa thành ánh mặt trời chói chang, rực rỡ đến mức tỏa ra hào quang!
Bên trong phủ thành Giang Lăng.
Sắc mặt Ngụy Thiên Tuế đang giao chiến với Viên Thành Cương, Tư Đồ Vi hơi thay đổi.
Trên thực tế, không chỉ có lão ta.
Tất cả cường giả cao phẩm đang giao đấu đều dừng động tác lại, nhao nhao quay đầu nhìn về phía ngoài thành.
"ý chí phụ thể?!"
"Ai lại có ý chí mạnh như vậy?!"
"Trần Thiên Huyền? Không... Không có khả năng! Là vị Lục Địa Tiên nào sao?!"
Từng cường giả cao phẩm cảm nhận được khí tức kinh khủng thì sắc mặt hơi thay đổi.
Biến cố này có mấy phần kỳ lạ và kinh hãi.
Ngoài thành... Xuất hiện biến cố!
Khí tức của vô thượng tôn quý như thế này. chẳng lẽ là Lục Địa Tiên xuất thế sao?
Nghe nói Trần Thiên Huyền đánh một trận với Gia Luật A Cổ Đóa ở Tắc Bắc, một kiếm mở ra Thiên Môn, trở thành Lục Địa Kiếm Tiên, chẳng lẽ người này đã xuất hiện để giúp đỡ La Hồng sao?
Sắc mặt của Ngụy Thiên Tuế khẽ thay đổi, rất nhiều cao thủ Nhị phẩm của các thế lực đều toát ra vẻ hoảng sợ.
Cho dù là sắc mặt của Viên Thành Cương và Tư Đồ Vi cũng trở nên ngưng trọng.
Trương Tĩnh Chi đang chắp tay sau lưng cũng thầm giật mình. Y cảm nhận được luồng khí tức này, nó giống như một vị tà ma vô thượng đang ở trong vực sâu vô tận nhìn chằm chằm y.
Không phải là Thiên Nhân của Thiên Môn đang quan sát nhân gian.
Mà là tà ma ở dưới vực sâu đang ngấp nghé trời đất.
Phốc phốc!
Sắc mặt của Trương Tĩnh Chi bỗng nhiên trắng bệch, lúc này khí Hạo Nhiên ở trên người y không cách nào ổn định được, dường như hoàn toàn tiêu tán đi.
Oanh!
Từng cường giả cao phẩm đẩy đối thủ của mình ra rồi liếc nhìn nhau, họ muốn nhanh chóng chạy ra bên ngoài thành.
Sắc mặt của Tôn Thống lĩnh thống lĩnh phủ quân vô cùng khó coi: "Mẹ kiếp! Binh lính của lão tử..."
Trái tim của hắn ta đau đến nỗi không thể hít thở.
Sau khi dùng một đao đánh bay một tên cao thủ Nhị phẩm, hắn ta phi lên không trung, xông về phía tường thành cao ngất.
Mà ở một bên khác, ba Nhất phẩm là Ngụy Thiên Tuế, Viên Thành Cương và Tư Đồ Vi cũng nhanh chóng bay về phía cổng thành. Tốc độ của Ngụy Thiên Tuế hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều, sau khi bay lên cổng thành thì nhìn ra bóng đêm ở bên ngoài thành.
Rất nhiều cao thủ đều khẽ giật mình.
Màu tím trong hai mắt bắt đầu từ từ rút đi giống như là mực đậm bị mưa to cọ rửa, dần dần bị tiêu tán.
Đôi mắt của La Hồng khôi phục lại vẻ sáng rõ, hắn lại có thể khống chế được cơ thể mình.
Hắn tặc lưỡi không thôi.
Thật là đáng sợ!
Sức mạnh của thần lực Tà Thần kết tinh....Lại đáng sợ như vậy sao?
Đây mới chỉ là một chút sức mạnh của thần lực kết tỉnh, mà La Hồng đã có cảm giác thân xác của mình gần như no đến nỗi muốn bùng nổ.
Muốn gánh chịu phần lớn thần lực thì thân xác của La Hồng phải trở nên cực mạnh mới có thể chịu được.
Nếu không... Rất dễ bị cái sức mạnh Tà Thần làm cho nổ tung.
Nhưng mà lần này La Hồng cũng hiểu rõ, Tà Thần trong Nê Hoàn Cung ở trên ấn đường thật sự là một đại lão.
Trong Nê Hoàn Cung.
Hư ảnh Tà Thần toát ra vẻ hài lòng.
Rốt cuộc thì phàm nhân này cũng hiểu được sự mạnh mẽ và đáng sợ của bổn thần rồi, biết là nên tôn kính một vị chí cao vô thượng như bổn thần, rất tốt.
Quả nhiên, phàm nhân ngu xuẩn chỉ sau khi cảm nhận qua sức mạnh kinh khủng mới có thể hiểu rõ thế nào là tôn kính.
Mà La Hồng quả thật là bị sức mạnh Tà Thần làm cho sợ hãi và thán phục.
Nhưng mà tâm tư của hắn lưu chuyển, lại âm thầm suy nghĩ Sức mạnh Tà Thần mạnh như vậy nhưng lại ở trong Nê Hoàn Cung hết ăn lại nằm, bình thường chưa chắc đã xuất lực.
Muốn bảo nó xuất lực thì chỉ có thể mắng mà thôi.
Chỉ có mắng sướng rồi Tà Thần này mới có thể xuất lực, giống như lần này vậy.
Trong lòng La Hồng hơi tỉnh ngộ.
Có khả năng đây là Tà Thần rẻ tiền.
Nào giống như ma kiếm tiểu tỷ tỷ cần dỗ dành chứ.
Tà Thần: ".."
Nó cảm giác đầu óc của phàm nhân này bị thủng lỗ rồi.
Có tin là khi chân thân của bổn thần đến, chỉ trong vài phút là có thể dùng một hơi thởi ngươi thành cặn bã không?!
Tà Thần tức giận.
Lần sau bổn thần sẽ trơ mắt nhìn ngươi chết!
Nếu như ta lại ra tay nữa thì ta sẽ là chó!
Mẹ kiếp!
Phàm nhân ngu xuẩn!
Một tà tu Nhị phẩm ở trước sức mạnh của Tà Thần lại không thể phản kháng cứ thế bị hút khô.
Lực tà sát của tà tu Nhị phẩm vô cùng lớn, ít nhất trong nháy mắt có thể lấp đầy La Hồng đang khô cạn, trong đan điền chứa sát châu khôn cạn như sắp nứt ra bỗng nhiên tràn đầy.
Thậm chí... còn tràn cả ra ngoài.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là tà tu Ngũ phẩm Nguyên Sát cảnh, dung lượng tà sát khổng lồ của tà tu Nhị phẩm lớn hơn hắn quá nhiều.
Chương: Lão tử huy kiếm phá giáp 1806! (2)
Trong đan điền.
Khoảnh khắc sức mạnh tà ác của La Hồng khôi phục lại toàn bộ.
Hư ảnh Thánh Nhân mở mắt.
Hư ảnh Thánh Nhân cảm nhận tà sát vô tận thì lập tức trợn mắt!
Lại tới nữa sao?!
Là ai lại làm hư kẻ này chứ?!
Lúc này mới an phận có mấy ngày, bây giờ lại làm cho tà sát đầy người!
Đúng là trẻ con khó dạy!
Quang huy vô tận của Thánh Nhân phun trào, dường như muốn ma diệt những khí tà sát này.
Trong đan điền.
Một bóng hình màu đỏ xinh đẹp cuồn cuộn dâng lên, dường như váy đỏ xiêu vẹo, sau đó một thanh trường kiếm màu đen dường như vắt ngang trong đan điền, bắt đầu bùng nổ ra lực hấp vô biên.
Tà sát của Tà tu Nhị phẩm kia, giờ khắc này, giống như bị trường kiếm màu đen thôn tính, trong chốc lát liền khô cạn.
Ở phía trên thanh ma kiếm đen như mực hình như có đường vân mâu đỏ mịt mờ như ẩn như hiện.
Đương nhiên, đường vân màu đỏ không quá rõ ràng, nhưng mà theo sự hấp thu của tà sát, đường vân màu đỏ bắt đầu dần dần hiện ra, dường như tà sát đủ rồi thì chuôi ma kiếm Địa giai đỉnh phong sẽ hoàn toàn thức tỉnh!
Mà sau khi ma kiếm hút khô tà sát của tà tu Nhị phẩm.
Tà lệnh màu vàng sụp đổ, từ đó rơi ra nghìn sợi Bản Nguyên Sát Quang, bên trong sát quang ẩn chứa sức mạnh tà sát thuần túy, trong nháy mắt bao phủ La Hồng, La Hồng giống như rồng hút nước thu nạp tất cả.
Phốc phốc, phốc phốc!
Tà sát bên trong Bản Nguyên Sát Quang hoàn toàn bị hấp thu, ánh sáng tinh khiết lại trắng sáng rực rỡ.
Làm cho La Hồng giống như ánh mặt trời ở trong đêm tối.
Uỳnh!
Bên ngoài thành phủ Giang Lăng, một vạn quân đang chém giết với Tà Ảnh bắt đầu ngừng động tác, tất cả đều bị một màn này hấp dẫn, quang huy như ánh mặt trời óng ánh làm cho người ta hoa mắt mê mẩn.
Hai tiểu thái giám Nhị phẩm vứt bỏ ngựa mà đến, vô cùng giận dữ. Chúng không ngờ tà tu Nhị phẩm của Thiên Địa Tà Môn thế mà lại đột nhiên xuất hiện đoạt đầu người!
Theo bọn chúng nghĩ thì La Hồng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Còn nếu như có thể có được đầu của La Hồng, tất nhiên có thể nhận được sự tán thưởng của Ngụy Thiên Tuế.
Đây là cơ duyên của bọn chúng.
Thế nhưng tên tà tu Nhị phẩm kia lại cướp đoạt cơ duyên của bọn chúng!
Nhưng mà một màn kế tiếp làm cho vẻ giận dữ của hai tiểu thái giám cứng đờ, bên trong đôi mắt từ từ toát ra về hoảng sợ.
La Hồng trong chốc lát bùng nổ ra uy áp vô thượng, dường như ở trên trời có Thiên Nhân quan sát nhân gian.
Đôi mắt màu tím quỷ dị, khí tức ngút trời.
Vừa giơ tay ra, một chiêu đã có thể nắm được cổ của tà tu Nhị phẩm, tịnh hóa đối phương thành tro bụi!
Quang mang ở trên người La Hồng tỏa ra vạn trượng.
Thậm chí có thánh âm óng ánh, dường như có chuông Thánh Nhân đang gõ, ầm vang.
Trên đỉnh đầu La Hồng có từng chữ "Chính" hiển hiện, mỗi một chữ Chính đại biểu cho sự quan tâm của một thánh nhân.
Một hư tướng Thánh Nhân khổng lồ hiển hiện ở phía sau La Hồng.
Trời đất dường như nứt ra.
Dường như có nham thạch nóng chảy, có sát cơ kinh khủng đang sôi trảo.
Trước người La Hồng có một ma kiếm màu đen với đường vân huyết sắc lơ lửng.
Thánh Nhân cầm kiếm!
Nhật nguyệt giữa trời!
Tóc bạc của La Hồng bay lên, một thần huyết y trong ánh sáng rực rỡ vô cùng chói mắt.
Hắn cười.
Nhếch miệng cười, cảm nhận được sức mạnh vô cùng vô tận đang cuộn trào.
Thùng thùng!
Hai tiểu thái giám giận dữ bỗng nhiên dừng bước, mạnh mẽ giẫm chân trên mặt đất, giẫm đến nỗi để lại trên mặt đất hai chỗ lõm nứt nẻ.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Hai tiểu thái giám giống như chim sợ cành cong, nhanh chóng lùi về phía sau.
Một loại nguy cơ đáng sợ đến nỗi lông tơ đều nổ tung, bao phủ bọn chúng trong nháy mắt!
Khi nhìn thấy tên tà tu Nhị phẩm bị tịnh hóa chỉ trong chớp mắt.
Bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng để rút lui.
La Hồng nhìn tiểu thái giám đang rút lui, nhếch miệng, đừng chạy nha.
Hắn nghiêng người, dường như một tay cầm kiếm.
Đột nhiên vung về phía hai tiểu thái giám Nhị phẩm chuẩn bị rút lui.
Mặc dù một kiếm này mượn nhờ sức mạnh của ma kiếm tiểu tỷ tỷ, nhưng mà La Hồng không quan tâm, muốn bổ thì phải bổ cho phóng khoáng.
Thánh Nhân cầm ma kiếm, Thánh Nhân trảm ma kiếm.
Trong chốc lát.
Giữa trời đất xuất hiện một kiếm ảnh màu đen vô cùng to lớn, dường như hoà hợp với đêm tối, nhưng lại không hợp với đêm tối.
Một kiếm đánh xuống, như một tòa núi cao đ è xuống.
Vẻ mặt của hai tiểu thái giám Nhị phẩm lộ vẻ hoảng sợ.
"Đáng chết!"
Hai tiểu thái giám Nhị phẩm không ngừng huy chưởng, không ngừng đánh ra sức mạnh mạnh mẽ.
Từng móng vuốt màu đen không ngừng nện ở trên kiếm ảnh màu đen to lớn.
Đây là đòn tấn công thảo phạt của Nhị phẩm, uy lực vô cùng ngang tàng, mỗi một kích đánh ra đều có cảm giác như núi băng bị nứt.
Nhưng mà vẫn không thể rung chuyển một kiếm này.
Kiếm chưa rơi xuống, kiếm khí màu đen kinh khủng đã b ắn ra bốn phía, lướt đến gần tiểu thái giám, quần áo trên người hắn ta lập tức bị phá thành mảnh nhỏ, máu me đầm đìa, trong chốc lát hóa thành một người máu.
Một tiểu thái giám khác lại nhanh chóng lướt đi mà không quay đầu lại.
Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?
La Hồng chỉ là Ngũ phẩm, sao lại có át chủ bài như thế này?
Uy lực của một kích này có thể so sánh với một kích của ba hạng đầu trên Địa Bảng?
Tiểu thái giám chạy chậm kia bị một kiếm chém trúng chỉ trong nháy mắt, cơ thể bị chém làm hai nửa, nhưng cả người vẫn lao về phía trước theo quán tính, cuối cùng tách ra ở hai nơi, máu tươi toé ra...
Một tiểu thái giám Nhị phẩm khác thì xông vào trong đội quân.
Điên cuồng chạy trốn.
Mà kiếm mang vẫn rơi xuống như cũ, giống như là có đại năng giả lướt đi, đem theo một ngọn núi đập về phía đại quân.