Trong đám người, hàng lông mày đẹp của nữ nhân lưng đeo hộp đàn dựng ngược, không nhịn được cơn giận.
"Không biết xấu hổ!"
Hai tiếng quát chói tai cùng với khí cơ mạnh mẽ của hai người bùng nổ.
Họ đều là Nhất phẩm!
Hơn nữa còn là...... Nhất phẩm đỉnh phong.
Oanh!
Trong lòng nhóm môn khách giang hồ đứng sau hành lang bạch ngọc tức khắc trùng xuống, cảm thấy cả đất trời đang tức giận, run lẩy bẩy, mặt đầy sợ hãi!
Khí cơ mạnh mẽ giống như hai đạo thần long lao thẳng lên trời.
Khí cơ của Nhất phẩm tung hoành, kéo theo uy thế thiên địa, muốn ngăn cản kiếm khách Ngô gia.
Mà trên thuyền hoa trung tâm.
Nguy Thiên Tuế vốn cũng bị màn ra tay đánh lén của kiếm khách Ngô gia làm cho chấn kinh, ngay sau đó, trên mặt lại xuất hiện nụ cười âm hiểm.
Lão ta ngẩng đầu, cảm ứng được sự ra tay của Viên hạt tử và nữ tử kia, bàn tay đang kẹp lấy tóc mai đột nhiên đặt ngang, cong tay búng ra.
Tự như có hai cây ngân châm xé rách màn trời, áp chế tất cả mọi thứ trong đất trời, khiến chúng ảm đạm thất sắc.
Giờ phút này khí cơ của Viên hạt tử và nữ tử cõng cầm đều bị ép trở về!
Tại một khắc ấy.
"Đại hội thưởng kiếm có quy củ của đại hội thưởng kiếm, Ngô gia Ngô Thanh Sơn là dưới Nhị phẩm, gã có thể ra tay, nhưng các ngươi không thể"
"Các ngươi mà dám ra tay, đừng trách bổn gia ta không khách khí"
Tiếng nói Ngụy Thiên Tuế bén nhọn, nhàn nhạt vang vọng.
Viên hạt tử đứng lặng ở trên xe ngựa, vẻ mặt phẫn nộ, nữ nhân bên cạnh cũng toát ra sắc lạnh.
Nhóm môn khách giang hồ chen chúc nhường đường, chung quanh xe ngựa và vị nữ tử kia đều trống ra một khoảng lớn, mọi người đều không dám tới gần.
Mà trên mặt hồ.
Chri trong khoảnh khắc, tình hình chiến đấu cũng bắt đầu biến hóa.
Tốc độ ra tay của Ngô Thanh Sơn rất nhanh, thậm chí khóe miệng gã còn vểnh lên, khí thế mười phần chắc chín dùng một kiếm giế t chết La Hồng.
Gã không tin La Hồng có thể đỡ được một kiếm này.
Đây chính là Thuật Kiếm Tàng của Ngô gia!
"Bạn tốt của tiện nữ nhân Ngô Mị Nương kia sao? Vậy đi chết đi"
Trong mắt Ngô Thanh Sơn hiện lên vẻ tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn, sát khí dâng lên.
Cho dù là La Hồng cũng không đoán được Ngô Thanh Sơn sẽ ra tay.
Hắn vẫn quá ngây thơ rồi, ngây thơ đến mức cho rằng những thế gia kia sẽ thật sự tuân theo quy củ của đại hội.
Hắn dùng hai mươi năm pháp lực trong pháp lực kết tinh, dùng một chiêu đánh bại Dư Tam Xuyên, thậm chí không kịp giết đối phương, sức lực mới còn chưa kịp sinh ra, Ngô Thanh Sơn đã ra tay.
Một kiếm này làm Hư Ảnh Thánh Nhân trong đan điền của La Hồng cũng mở mắt ra, phát ra cảnh báo cực hạn.
Nếu La Hồng không xử lí được, một kiếm này... sẽ giế t chết hắn!
Cho nên, La Hồng thật sự nổi giận!
Hắn lập tức lấy Mặt Nạ Tà Quân ra, đeo lên mặt!
Mang Mặt Nạ Tà Quân lên, khí tức vốn đang nhanh chóng tiêu hao của La Hồng lập tức hồi phục, La Hồng trong trạng thái Tà Quân điều động đến hết tất cả hai mươi năm pháp lực còn sót lại.
Đồng tử Ngô Thanh Sơn co lại, gã không nghĩ tới, trong tuyệt cảnh như vậy La Hồng thế mà vẫn còn đủ sức để bùng nổ một lần nữa.
"Một loại mặt nạ tăng tu vi?"
"Nhưng, tăng tu vi thì thế nào chứ?"
"Một kiếm này nhất định sẽ giết hắn."
Ngô gia Kiếm Tàng!
ầm ầm ầm!
Kiếm khí giấu trên thân kiếm của Ngô Thanh Sơn tức khắc bùng nổ, kiếm khí nháy mắt hóa thành giao xà màu xanh lá kh ủng bố, cắn xé phi ra, một đầu, hai đầu, ba đầu......
Giao xà màu xanh lá vô cùng vô tận gào rống há miệng lớn xông ra, nháy mắt cắn nuốt khí tức đang bạo trướng của La Hồng.
Oanh!
Hồ nước cũng bị một đợt khí kh ủng bố này đập vào, tạo lên những cơn sóng lớn ngất trời.
Mặt nước bị chia thành hai nửa như có cự kình dưới đáy hồ xoay người.
Một kích, trúng!
Dường như tại một khắc này, vạn vật trong đất trời đều trở nên yên tĩnh chết chóc.
Viên hạt tử cùng vị nữ tử đều đã bình tĩnh lại, phóng xuất ra lực tinh thần, dò xét xem Kiếm Tàng công phạt La Hồng rốt cuộc như thế nào.
Nơi xa.
Một tiếng vang lớn nổ lên.
Thân hình Dư Tam Xuyên từ trên trời rơi xuống, bạch y trên người đã bị nhuộm thành huyết y..
Y bị một kiếm của La Hồng phản kích, bị một chiêu Cửu Kiếm Hóa Long đánh đến độ hoài nghi nhân sinh.
Y lúc trước khí phách hăng hái lại biến thành bộ dạng chật vật thế này.
Chiêu kiếm y tự tin nhất, ở trước Kiếm Hóa Long như gà vườn chó xóm, nháy mắt sụp đổ.
Mà y còn suýt nữa bị một kiếm gi ết chết.
Thân là thiếu các chủ của Phi Lưu Kiếm Các, Dư Tam Xuyên vẫn tự cho mình là phi phàm, nhưng giờ phút này...... y có chút hoảng hốt.
Nhưng, giờ phút này, chẳng người nào để ý đến y.
Tất cả mọi người đến chú ý vào Kiếm Tàng thanh xà đang cắn nuốt La Hồng, chẻ mặt hồ thành khe rãnh lớn, thật lâu mới có thể khép lại kia.
Cuồng nhân La Hồng ngăn trở đại hội thưởng kiếm, dùng một kiếm cản hồ đã chết sao?
Ngô Thanh Sơn nắm kiếm, mặt không biểu tình, lưng gã đeo hộp kiếm, áo xanh trên người cũng bị nước hồ vọt lên làm ướt hết, hồ nước từ trên trời rơi xuống như một trận mưa to.
Ánh mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm sóng nước lay động mơ hồ trong hồ nước kia.
Đã chết rồi sao?
Nội tâm Ngô Thanh Sơn có chút không xác định.
Uy lực một kiếm kia của gã cũng không yếu, đó chính là Ngô gia Kiếm Tàng...... Tuy rằng, gã chưa đạt đến tinh túy của Ngô gia Kiếm tàng, nhưng uy lực bộc phát cũng sẽ không quá yếu.