Lý Tu Viễn ôm La Tiểu Tiểu, những kiếm khí kiếm ý kinh khủng đang đến gần trong phạm vi ba trượng đều tự tan thành mây khói, không cách nào ảnh hưởng tới y.
Khóe miệng của Lý Tu Viễn toát ra vẻ mỉa mai, Sở Thiên Nam ra tay là kết quả tất nhiên.
Trước không nói về thân phận thiếu niên hầu của Sở Thiên Nam, chỉ tính riêng thân phận thiên kiêu Đại Hạ, người xếp thứ hai trên Hoàng Bảng mà lại bị La Hồng cùng cấp đánh bại thì đó cũng là một loại sỉ nhục.
Lúc trước hắn ta ôn hòa là vì muốn tiêu sái rời đi, nếu không một khi hắn ta nổi giận thì sẽ cho người ta một loại cảm giác thẹn quá hóa giận.
Mà bây giờ La Hồng lại cho hắn ta lý do để tức giận.
Hắn ta muốn dựa vào thực lực mạnh nhất để trấn áp La Hồng, ít nhất thì sẽ dùng thủ đoạn như sấm sét kinh diễm nhất để trấn áp La Hồng.
Rửa sạch tất cả sỉ nhục vì trước đó thua trong trận chiến cùng cấp.
Sở Thiên Nam Tứ phẩm đỉnh phong thậm chí chỉ cần một ý nghĩ là đã có thể bước vào Tam phẩm, vào lúc này giống như một kiếm khách tuyệt thế.
Thuần Quân là danh kiếm trong thiên hạ, vào lúc này hiện ra phong mang cực hạn.
Một kiếm làm cho quảng trường trong học cung bắt đầu nứt ra.
Mà La Hồng đối mặt với Thuần Quân Kiếm, khí thế cùng khí chất cả người đều đã thay đổi hoàn toàn.
Lạnh lùng hà khắc, sát phạt, giống như một kẻ giết người hàng loạt từ trong núi thây biển máu đi ra.
Máu chảy trôi mái chèo, vô số thi thể chồng chất thành sông.
Sắc trời trên đỉnh đầu của La Hồng cũng thay đổi, từ đám mây thoải mái dễ chịu ban đầu lập tức hóa thành mây đen dày đặc.
Mây đen giống như là muốn ép xuống nhân thế.
“Đây là...”
Sắc mặt của Sở Thiên Nam cứng lại, trong lòng thực sự có dự cảm xấu, thậm chí là cảm giác nguy cơ.
Đó là cảm giác nguy cơ thuộc về thiên tài.
Rất nhiều thiên tài khó giết khó chết chính là bởi vì họ có cảm giác nguy cơ thuộc về bản thân họ.
Lúc trước Gia Luật Sách ở bên trong bí cảnh cũng như thế, bởi vì Gia Luật Sách cảm thấy nguy cơ cho nên mới dứt khoát bỏ chạy.
Nếu như không chạy thì bây giờ rất có thể Gia Luật Sách đã trở thành một thi thể lạnh lẽo rồi.
Mà bây giờ Sở Thiên Nam cũng có loại tâm trạng như vậy.
Đây chính là uy hiếp do át chủ bài của La Hồng mang đến sao?
Nhưng mà Sở Thiên Nam cũng có át chủ bài thuộc về hắn ta, hắn ta không lựa chọn bỏ trốn giống như Gia Luật Sách!
Uỳnh!
Bên trong quảng trường có khí thế kinh khủng giống như sóng lớn va chạm ra bốn phương tám hướng.
Rất nhiều học sinh phóng thích khí cơ ra để ngăn cản, vào lúc này sắc mặt của họ đều thay đổi, họ bị hơi thở kích không không ngừng lui về phía sau, từng bước nặng nề giẫm đạp ở trên mặt đất.
“Đây là cái gì vậy chứ?”
Nhưng mà tất cả học sinh đều ngốc trệ thì thầm.
Bọn họ ngơ ngẩn nhìn La Hồng ở giữa vòi rồng mây đen.
Áo trắng tung bay, sắc mặt La Hồng vô cùng lạnh lẽo, hắn giơ tay lên rồi vươn tay ra nắm, một thanh trường kiếm xen lẫn trong tia chớp màu đen lập tức hiện lên lơ lửng ở trước người La Hồng.
Đây là thanh kiếm như thế nào?
Kiếm dài ba thước tám, toàn thân đen nhánh, quanh kiếm ba thước đầy sấm sét màu đen.
Đây giống như một thanh kiếm không nên có trên thế gian.
Dưới sự nổi bật của thanh kiếm, khí thế trên người La Hồng trong nháy mắt tăng vọt, trong tích tắc dường như ngăn trở đột phá càng ngày càng cao!
“Ma kiếm! Đây là một thanh kiếm tà ma!”
“Thiên địa không dung, đây là một thanh kiếm tà ác!”
“La Hồng vào tà đạo rồi sao?”
Từng học sinh trong học cung không nhịn được kêu lên.
Mà Sở Thiên Nam đang nắm chặt Thuần Quân vào lúc này lại cảm thấy bản thân trở nên vô cùng nhỏ bé.
Đôi mắt của hắn ta thít chặt nhìn La Hồng, kiếm ý mà hắn ta điên cuồng phóng thích lúc này lại bị đè ép trở về.
Ầm ầm!
Đá vụn ở trên mặt đất đang rung động.
Bên trên ngọn núi có từng luồng sáng đen đang càn quét giống như chín con hắc giao đang uốn lượn.
Cùng lúc đó.
Khí Chính Dương ttrên cơ thể của La Hồng đột nhiên óng ánh, mà chữ “Chính” ở phía trên đỉnh đầu của hắn đang tự xoay quanh, mờ mịt giống như có một bóng người đang nổi lên.
Đó là Hư ảnh Thánh nhân!
Thánh Nhân nắm ma kiếm!
Học sinh ở xung quanh đều phát ra tiếng kêu không thể tưởng tượng nổi.
Lý Tu Viễn vốn dĩ chuẩn bị ra tay nhìn thấy cảnh này rồi lại chầm chậm tiêu tán Hạo Nhiên Chi Khí đang ngưng tụ ở trên người, không ngừng cười khổ.
“Tiểu sư đệ thế mà đã có thể ngưng tụ ra hư tướng Thánh nhân…”
“Có Hư tướng Thánh nhân ở đó thì ta còn lo lắng cái gì chứ? Có Hư tướng Thánh nhân hướng dẫn thì tiểu sư đệ tất nhiên sẽ đi theo con đường đúng đắn.”
Lý Tu Viễn xúc động không thôi.
Hư tướng Thánh nhân, tiểu sư đệ không hổ là đệ tử mà phu tử nhìn trúng, thiên phú quả nhiên là yêu nghiệt.
“Sai rồi! Các ngươi đều đã sai rồi!”
“La Hồng thí chủ không rơi vào ma đạo, đây là dựa vào Hư tướng Thánh nhân để trấn áp ma kiếm, Thánh Nhân nắm ma kiếm! Đây là đạo ở trong lòng thí chủ La Hồng, là mệnh kiếm pháp của thí chủ, đó là vô thượng pháp, căn cơ của kiếm tiên!”
Tăng bào màu trắng ở trên người hòa thượng Khổ Nguyệt không ngừng tung bay, trong con ngươi của y có hưng phấn, có cuồng nhiệt cũng có kích động.
Rốt cuộc thì y đã hiểu rõ lời nói của La Hồng.
Rốt cuộc thì y cũng đã hiểu rõ tại sao La Hồng lại trở thành đệ tử của phu tử mà y lại không thể!
Hóa ra... Đây chính là đạo của La Hồng!
Xả thân nuôi ma nhưng mà trong lòng có thánh thì cho dù có nắm ma kiếm đi nữa thì tâm cũng không loạn, sẽ không lạc vào bể khổ vô biên!
“A di đà phật...Bần tăng đã hiểu rồi.”
Những nghi ngờ và nút thắt đã gây khó khăn cho Hòa Thượng Khổ Nguyệt bấy lâu nay đã hoàn toàn bị phá vỡ.