Khóe môi gã khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thích thú: “Lão La… đã sớm mong đợi sẽ được đấu một trận với ngươi từ lâu rồi.”
La Hồng bình tĩnh nhìn Tiêu Nhị Thất
Mặc dù Tiêu Nhị Thất bị viết tên vào ô đối tượng mục tiêu, nhưng không nhất thiết phải giết người, La Hồng cảm thấy, bắt nạt đối thủ một chút là được.
“Hừ, trước khi vào được Thiên Cơ bí cảnh, ngươi là Ngũ phẩm đỉnh phong, ta là Thất phẩm, rời bí cảnh, người vẫn là Ngũ phẩm đỉnh phong, ta là Lục phẩm, bây giờ… ngươi vẫn là Ngũ phẩm đỉnh phong, ta là Ngũ phẩm…”
“Hừm, đánh một trận với ngươi cũng được đấy.”
La Hồng nói.
Lời nói vừa dứt, bầu không khí lập tức trở nên có mấy phần ngưng đọng, tựa như bị đông đặc đến sắp vỡ vụn.
Cơ thể Tiêu Nhị Thất như hóa đá, ngực như bị La Hồng phóng cho mấy nhát kiếm, đâm tới đâm lui.
Bên dưới, rất nhiều học sinh vốn dĩ mong chờ trận đấu này, trong đó bao gồm cả Ngô Mỵ Nương còn có Khổ Nguyệt, sắc mặt cũng có hơi cứng nhắc.
Thật phách lối!
Lời nói của La Hồng rất phách lối, rất muốn ăn đòn, dựa vào bản thân có thiên phú cao, liền không có chút kiêng kỵ gì sao?
Bên dưới có không ít học sinh trước đó còn tán thưởng La Hồng không khỏi nhíu mày, bởi vì bọn họ cảm thấy…. bị xúc phạm.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo
Trên tảng đá xanh, La Hồng mà lại kinh ngạc nhíu mi, hử?
Tất cả mọi người hình như rất tức giận, như vậy có phải sẽ tăng thêm một ít tội ác không?
La Hồng bỗng nhiên có chút vui vẻ ngoài ý muốn.
Trong lòng Tiêu Nhị Thất tự nhiên cũng không mấy thoải mái, gã cầm hai thanh đao, mảnh vải màu đen trên đuôi đao bị gã nắm đến rách, đột nhiên, gã nhếch miệng nở nụ cười.
“La Hồng, ngươi rất mạnh…”
“Nhưng đao của ta, cũng không kém!”
Tiêu Nhị Thất nói.
Lời nói hạ xuống, chân đạp mạnh lên tảng đá xanh, kình phong nổi lên
Hưu!
Một trận hỗn độn, bóng dáng Tiêu Nhị Thất biến mất ngay tại chỗ, trở tay cầm lấy hai song đao thay phiên nhau vung lên như nước chảy, trong nháy mắt ngàn vạn ánh đao, giống như mạng nhện tinh xảo, từ trên trời rơi xuống, bao phủ La Hồng.
La Hồng sắc mặt bình tĩnh, giơ tay lên, tay vẩy kiếm một cái
Dưới tảng đá xanh Tiểu Đậu Hoa rất hiếu kỳ quan sát trận này, Thiên Cơ kiếm trong ngực ngay lúc này vù vù ngân lên một trận
Tiếp theo chớp mắt một cái, ánh kiếm ngút trời.
Thiên Cơ kiếm lướt qua một tia lạnh lẽo, lơ lửng trước người La Hồng.
La Hồng giơ tay lên, đẩy Thiên Cơ kiếm về phía trước.
Ánh đao của Tiêu Nhị Thất chém xuống lập tức bị phá thành mảnh nhỏ, bị La Hồng một kiếm phá đi.
Hưu hưu hưu!
Bàn chân Tiêu Nhị Thất đạp mạnh xuống mặt đất, tốc độ lướt ngang vô cùng nhanh, cả gười biến thành vô số dư ảnh, bao vây La Hồng, song đao điên cuồng chém ra!
Đao của gã, không yếu!
Tiêu gia… Song đao lưu!
Mặc dù dưới khán đài không ít học sinh rất không hài lòng với lời nói của La Hồng, nhưng lúc này, tất cả đều bị trận chiến trên khán đài thu hút.
Ngô Mỵ Nương nhíu mắt lại: “Tiêu Nhị Thất đang rất nghiêm túc, “Bát Mạch Song Đao Lưu” của Tiêu gia, mặc dù gã chưa từng mở mạch, nhưng cũng là đao pháp mạnh nhất……”
La Hồng đối mặt với một đao ùn ùn kéo đến này, tựa như không khí đều bị một đao chém đứt.
Vẫn như cũ đẩy ngang Thiên Cơ kiếm
Vô số kiếm khí giống như con rắn nhỏ tản ra khắp bốn phía, thổi bay áo trắng của La Hồng.
La Hồng mỉm cười.
Bàn tay đang đẩy ngang chuôi kiếm bỗng nhiên nắm chặt.
Bóng dáng Tiêu Nhị Thất vẫn đang di chuyển nhanh chóng. Nhưng đột nhiên đôi mắt gã bỗng co rụt lại, thân hình vốn đang di chuyển tốc độ cao cũng dừng lại trong nháy mắt.
Chỉ thấy, một bóng đen khôi ngôi xuất hiện ở phía sau gã.
Thuật Câu Linh Khiển Tướng của La Hồng!
Một chiêu này, Tiêu Nhị Thất sao có thể không biết.
Gã gào thét một tiếng.
Song đao giống như vòi rồng, vòng quanh thân gã chém ra.
Không ngừng chém về phía bóng đen khôi ngô kia.
Nhưng mà, đao pháp của gã chém trúng tà ảnh nhưng lại không vung được nữa, giống như rơi vào bên trong vũng bùn nhão, thậm chí muốn rút ra cũng vô cùng phí sức.
“Vũ Cử…”
Tiêu Nhị Thất hít vào một hơi.
Là Tà Ảnh Vũ Cử, kẻ lúc trước đã bị La Hồng giết chết trong Thiên Cơ bí cảnh.
Vũ Cử chính là Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh.
Một đao này của Tiêu Nhị Thất, không thể nào bổ đôi được xác thịt của đối phương.
La Hồng đẩy ngang thanh kiếm, càng lúc càng gần.
Tiêu Nhị Thất bị Tà Ảnh Vũ Cử cuốn lấy, vốn không có cách nào tránh né, không cách nào động đậy.
Mà một kiếm kia của La Hồng đã đến gần bên ngực trái của Tiêu Nhị Thất……
Dưới tảng đá xanh.
Không ít học sinh thất vọng một trận, thua rồi.
Tiêu Nhị Thất đệ nhất thi võ của kỳ thi tháng, thậm chí một kiếm của La Hồng cũng không đỡ nổi.
Đây chính là thiên kiêu hạng hai Hoàng bảng sao?
Chênh lệch giữa bọn họ, thật sự rất lớn.
Tiêu Nhị Thất cầm lấy song đao, mảnh vải rách dưới chuôi đao hút lấy mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay của gã.
Gã hoảng hốt một trận, gã không rút nổi đao, gã thật sự thua rồi sao?
Đao của Tiêu gia, ở thời của gã, yếu như vậy sao?
Tiêu Nhị Thất có chút không cam lòng
Gã nghĩ đến La Hồng, thật sự gã không cam lòng, nhưng lời La Hồng nói là sự thật.
Gã có không cam lòng cũng chỉ có thể nhịn.
Nhớ lại lúc còn nhỏ, theo cha luyện đao, thời điểm tu luyện Bát Mạch Song Đao Lưu, gã mở mạch thất bại, cha khắc nghiệt nói gã không thích hợp để luyện đao.
Những năm này cha cũng chưa từng chỉ dẫn cho gã, nhưng gã thật sự thích luyện đao, gã có thể dùng cánh tay non nớt của mình chém không khí hàng chục ngàn lần mỗi ngày, cứ như vậy đã vài chục năm, song đao này cũng đã theo gã vài chục năm.
Gã đã rất cố gắng.
Ngay cả khi không cách nào mở mạch, nhưng gã vẫn như cũ dựa vào song đao trên tay, giết tới Hoàng bảng!
Cũng được sự chấp nhận của gia tộc, tuy vậy, gã vẫn không được phụ thân công nhận, nhưng gã không tin bản thân thật sự kém đến vậy!