Lời nói quanh quẩn ở không gian, có không ít hộ đạo giả phụ họa theo.
Ý tứ rất rõ ràng muốn giữ Hồng Bách Uy lại.
Hồng Bách Uy bị lão đạo nhấc trong tay gần như phát điên.
“Ta không có liên quan gì với La Hồng! Ta và hắn không có quan hệ gì hết!”
Hồng Bách Uy kêu lên.
Nhưng mà căn bản không có người tin hắn ta.
Ở phía trên, La Hồng đứng lặng im trên lưng bóng dáng thương ưng nhìn Hồng Bách Uy thở dài.
“Hồng đạo trưởng là người tốt, hắn ta chưa từng trợ giúp ta.”
La Hồng nói.
Quả thực như vậy, trợ giúp Hồng Bách Uy dành cho hắn đều là âm thầm tiến hành.
Mặc kệ là nghìn dặm đưa Thiên Cơ Kiếm làm cho Cung Hạo bị một kiếm xuyên thân, hay là cuối cùng ở lối ra của thông đạo đã cản trở Gia Luật Sách làm cho y chậm nửa nhịp.
Đều không phải là tiến hành công khai, hiển nhiên là không muốn có bất cứ liên quan gì đến La Hồng hắn cả.
“Không chỉ Hồng đạo trưởng còn có Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương, họ đều không có liên quan gì với La Hồng ta.”
La Hồng hít sâu một hơi nói.
Lời nói vừa dứt.
Nước mắt Hồng Bách Uy gần như muốn rơi xuống...
Mẹ kiếp!
Cầu xin ngươi đừng có nói chuyện!
Lời nói của La Hồng làm cho ánh mắt của những hộ đạo giả chung quanh lập tức tối sầm.
Ngay cả ánh mắt Trọng Minh đạo trưởng nhìn về phía Hồng Bách Uy cũng trở nên kỳ quái.
Ánh mắt này làm cho tâm trạng của Hồng Bách Uy gần như muốn bùng nổ, mặc dù lời nói của La Hồng là sự thật nhưng mà tại sao hắn ta lại có loại... Cảm giác bùn vàng rơi xuống đũng quần không phải phân cũng là phân!
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương được hộ đạo giả của nhà mình bảo vệ, lúc này nghe thấy lời nói của La Hồng cũng không nhịn được hơi cảm động.
Bọn họ hiểu rõ La Hồng dự định phủi sạch quan hệ với họ, tất cả trách nhiệm đều do hắn gánh vác!
Mà trên thực tế họ cũng có phần trong việc giết chết những thiên tài kia.
Bây giờ một mình La Hồng gánh chịu, đủ để có thể tưởng tượng tiếp theo La Hồng sẽ phải gánh chịu chửi rủa và áp lực như thế nào.
Phải biết rằng người chết cũng không phải là người bình thường mà là đại đa số thiên tài.
Thậm chí có không ít thiên kiêu ở trên Hoàng Bảng!
Đây là tổn thất lớn cỡ nào, không ít ánh mắt của khách giang hồ và bách tính tràn đầy sợ hãi nhìn về phía La Hồng.
Đó là ma đầu giết người! Những ánh mắt kia như đang nhìn một kẻ đại gian đại ác!
Đại đa số thiên tài đều muốn giết hắn, chẳng qua La Hồng chỉ giết ngược trở lại, vậy tại sao lại phải nhận ánh mắt đó của người đời chứ?!
Ngô Mị Nương cắn môi, nàng ta cảm thấy nàng ta không thể làm rùa đen rút đầu.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Hộ đạo giả không biết nói đạo lý sao?”
“Bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh có rất nhiều thiên kiêu liên thủ bày thiên la địa võng muốn giết La Hồng, nếu không phải La Hồng vừa vặn gặp được cơ duyên thì đã sớm chết rồi…”
“Cho nên họ muốn giết La Hồng chẳng lẽ La Hồng còn phải đứng im duỗi cổ ra cho họ giết hắn sao?”
“Vào bí cảnh thì nên biết sống chết có số, bây giờ mất mạng ở bên trong bí cảnh, đi ra ngoài lại bị một đám hộ đạo giả gây phiền toái, thực là buồn cười!”
Ngô Mị Nương nói.
Lời nói của nàng ta âm vang, nói năng rất có khí phách.
Làm cho sắc mặt của không ít hộ đạo giả khó coi, sắc mặt của hộ đạo giả Ngô gia đang đeo hộp kiếm khẽ thay đổi quát khẽ: “Đừng nói nữa!”
Mà đổi lại ở một bên khác Tiêu Nhị Thất cũng cười ha hả.
“Không sai, bên trong bí cảnh Trường Bình quận chúa liên hợp với Cung Hạo, Võ Cử và mấy chục vị thiên tài Ngũ phẩm đuổi giết ba người ta, lão Ngô, lão La! Khi đó, lão La đã bị Gia Luật Sách đánh cho bất tỉnh! Lão tử cõng hắn chém giết không ngừng đổ máu, hơn phân nửa thiên tài trong đó là bị lão tử giết! Lão tử là đao khách, tu một thanh Huyền Hoàng Đao! Nếu như sợ hãi rụt rè còn tu đao cái rắm gì!”
“Vào bí cảnh, sống chết có số, phú quý do trời! Giết thì giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”
Tiêu Nhị Thất cười lớn.
Sắc mặt của hộ đạo giả Tiêu gia cũng hơi thay đổi, nhưng mà nghe thấy lời gã nói lại chỉ há to miệng không ngăn cản.
Ngô Mị Nương nghe vậy sắc mặt cũng khẽ động.
Lời nói của Tiêu Nhị Thất ba phần thật bảy phần giả, đây là vì muốn phân tán áp lực cho La Hồng sao?
Nếu như La Hồng thật sự nhận tội giết tất cả thiên tài, sợ là những hộ đạo giả này thật sự sẽ hợp lại tấn công.
Cho nên Ngô Mị Nương lại mở miệng: “Kiếm khách chúng ta tu cũng không thẹn với lương tâm! Cung Hạo bị Hồng Bách Uy ngầm giết chết, Võ Cử là La Hồng giết chết, những thiên tài khác đều là ta và Tiêu Nhị Thất cùng giết!”
Lời nói của Ngô Mị Nương làm cho sắc mặt của kiếm khách Ngô gia cứng lại.
Nhưng mà lại không nói gì thêm, Ngô Mị Nương là kiếm chủ đời kế tiếp của Ngô gia, nàng ta đã nói là nàng ta giết thì chính là nàng ta giết.
Hộ đạo giả của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đều bộc phát khí thế khủng bố, cảnh giác liếc nhìn những hộ đạo giả khác.
Hồng Bách Uy gần như sắp điên!
Nữ nhân này nói lung tung!
Cung Hạo không phải do hắn ta ngầm giết chết! Mà là bị La Hồng giết chết, hắn ta tận mắt nhìn thấy!
Mà La Hồng cũng vô cùng ngạc nhiên, một lúc sau sắc mặt hơi thay đổi cảm thấy tình hình không đúng lắm.
Hai người các ngươi... Nhận chiến tích lung tung gì vậy!
Ta muốn trở thành Đại Bại Hoại, tất cả là dựa vào chiến tích cuồng ma này!
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương không chỉ làm cho sắc mặt La Hồng thay đổi, cũng làm cho sắc mặt không ít khách giang hồ vây xem biến hóa.
Trong đôi mắt Triệu Đông Hán trên người đeo đao đang đứng đó trong chốc lát đỏ bừng, từ lời nói của Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương, hắn ta đã có thể tưởng tượng được gió tanh mưa máu bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh!
Có bao nhiêu người muốn hại công tử!
Tiểu Đậu Hoa che miệng, bên trong đôi mắt có mấy phần kính nể.
Công tử quả nhiên là người quên mình vì người khác, tình nguyện để thanh danh của mình bị hao tổn cũng muốn bảo hộ bằng hữu của mình.
Giống như lúc trước khi công tử cứu nàng, ở bên trong học cung giết chết u Dương Chiêu cũng như vậy.
Mà rất nhiều hộ đạo giả lại là càng trở nên lạnh lùng.
Lời nói của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương có thể lừa gạt khách giang hồ ngu muội, dân chúng tầm thường, nhưng lại không thể lừa được những hộ đạo giả như họ.
Những thiên tài này phần lớn đều chết giống nhau, kẻ giết người đều là cùng một người!
Tất nhiên là La Hồng!
Hồng Bách Uy, Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương muốn để La Hồng thoát tội?!
“Hừ!”
Có hộ đạo giả khịt mũi.
Phóng thích khí cơ kinh khủng, một lúc sau nguyên khí giữa trời đất hội tụ hóa thành một bàn tay lớn chộp về phía La Hồng.
Rất có thể La Hồng thu được “Bắc Đẩu Kinh” bí mật thất truyền của Côn Luân Cung, đây mới là điều dụ dỗ người nhất!
Bang!
Một tia ngân mang như sấm sét càn quét tới.
Xuyên thủng bàn tay lớn do nguyên khí hội tụ kia.
Cơ thể Viên Hạt Tử gầy yếu ôm ngân thương, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà lúc này... Cũng đứng dậy.
“Viên Thành Cương, ngươi muốn chết!”
“Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể chống đỡ được nhiều người chúng ta như vậy sao?”
Có hộ đạo giả lạnh như băng nói, sát cơ nổi lên bốn phía.
“Giao La Hồng ra!”
Uỳnh!
Trong chốc lát bốn năm hộ đạo giả ra tay, khí cơ ngang ngược quét ngang mà ra, có đao mang, có kiếm quang, cũng có kỳ thuật.
Mà Viên Hạt Tử đối mặt rất nhiều tiến đánh thảo phạt chỉ đâm một thương ra.
Khí cơ ngang ngược giữa trời đất bắt đầu không ngừng khuấy động và tiêu tán.
Viên Hạt Tử đánh lui công kích thảo phạt của mấy hộ đạo giả, ôm ngân thương nghiêng đầu nói: “Công tử nhà ta vẫn là đệ tử của phu tử, chỗ này cách Tắc Hạ Học Cung cũng không xa.”
“Giết công tử nhà ta, các ngươi là nghiêm túc sao? Không sợ phu tử dùng một tay chụp chết toàn bộ các ngươi sao?”
“Hay là không sợ bị Lý Trạng nguyên dùng một hoa đào đâm chết?”
Viên Hạt Tử nói.
“Nơi này là bên ngoài huyện An Bình, bên ngoài Tắc Hạ Học Cung, phu tử bị quy tắc hạn chế nên sẽ không ra tay.”
Có hộ đạo giả lạnh lùng nói.
“Về phần Lý Tu Viễn, y ở trong học viện gõ chuông Thánh Nhân dưỡng tính, một khi ra khỏi Đông Sơn thì công phu dưỡng tính mấy năm sẽ thất bại trong gang tấc! Y cũng sẽ không vì một đệ tử mà phu tử vừa mới thu nhận chưa tới mấy ngày tuỳ tiện xuống núi!”
Mỗi một hộ đạo giả cười giễu nói, họ nhìn thấu mọi thứ phản bác lại những lời nói dọa người của Viên Hạt Tử.
Viên Hạt Tử nghẹn họng không trả lời được.
La Hồng đứng lặng bên trên bóng dáng của thương ưng ở phía sau ông nhìn hộ đạo giả khí cơ ngang ngược không chút kiêng kỵ uy hiếp hình tượng của hắn, cả người bình tĩnh lại.
Nói ra thực sự cũng hơi buồn cười, trên thực tế những hộ đạo giả này cũng không phải bởi vì La Hồng hắn giết đại đa số thiên tài mà muốn ra tay.
Phần lớn là vì ”Bắc Đẩu Kinh” trên người La Hồng, cho dù là Trọng Minh đạo trưởng của Long Hổ Sơn cứu Hồng Bách Uy, ánh mắt cũng sáng rực nhìn chằm chằm La Hồng.
Nếu như lấy được ”Bắc Đẩu Kinh” trên người La Hồng, sẽ là sự trợ giúp cực lớn đối với Long Hổ Sơn trong việc vượt trên Côn Luân Cung, trở thành Đạo môn chính thống đứng đầu.
Viên Hạt Tử hít sâu một hơi, tay cầm ngân thương, tấm lưng đang còng xuống đột nhiên đứng thẳng tắp.
La Hồng nở nụ cười nhìn từng hộ đạo giả thi triển khí cơ mạnh mẽ.
Nụ cười có vẻ lạnh lẽo.
Những thiên dài của đám hộ đạo giả này muốn giết hắn, bây giờ những hộ đạo giả này cũng muốn giết hắn.
Thật sự nghĩ La Hồng hắn dễ bị ức hiếp vậy sao.
Khi dễ La Hồng hắn không còn cách nào khác à.
La Hồng giơ tay lên, trong tay có một lệnh bài màu đen, bên trong lệnh bài khắc một chữ La.
“Quả nhiên vẫn là lão cha nói đúng, nắm đấm lớn... Mới là quyết định đạo lí.”
La Hồng nở nụ cười.
Nhìn Viên Hạt Tử ra sức ngăn vô số đòn công kích của đám hộ đạo giả, liên tục bại lui.
Tóc bạc của La Hồng bay lên nhìn từng hộ đạo giả ra tay, nhếch miệng cười.
Pháp lực kết tinh trên trán rung động, một lúc sau mười năm pháp lực lại bị dẫn dắt di động theo kiếm khí trong kinh mạch, cuối cùng tràn vào bên trong lệnh bài!
Mô phỏng ra khí tức Tam phẩm Kiếm Cuồng nhập vào lệnh bài!
......