Dù sao cũng phải làm phản, hay là...... La Hồng hắn mở đầu trước.
Mặc dù trong tay hắn chỉ có năm nghìn binh.
Đối với Đại Hạ, tựa như một đứa trẻ con múa nắm tay vậy, nhưng dù có vậy thì cũng phải thể hiện khi thế.
Không bằng...... bắt đầu bằng việc chiếm lĩnh từ huyện An Bình.
Có nên g iết chết huyện lệnh huyện An Bình trước hay không?
Trước tiên La Hồng hắn trở người không chế huyện An Bình, sau đó tuyên bố làm phản Đại Hạ, rồi đặt khẩu hiệu, nhất định sẽ làm cho thiên hạ khiếp sợ, thậm chí may ra còn có thể bị thiên hạ bêu danh.
Kể cả khi hắn nắm quyền thất bại......
Ôi, cùng lắm thì trốn về Học Cung trên Đông Sơn, gõ chuông cùng sư huynh cũng tốt.
Lưu huyện lệnh sớm đã ở cửa thành huyện An Bình nghênh đón La Hồng, giờ phút này, Lưu huyện lệnh thật sự không biết nên làm thế nào.
Chiến tích của La Hồng ở phủ Giang Lăng đã truyền đến đây.
Trên hồ Lạc Thần, nột kiếm chặn hồ, giết tất cả người tham dự đại hội, cuối cùng mạnh mẽ cướp đi Phiêu Tuyết kiếm, giết gần hết thế lực mà Thái Tử an bài trong đại hội.
Thậm chí, hắn còn giết được cả kiếm tu Tam phẩm trên Huyền bảng Đại Hạ.
Không chỉ có thế, hắn còn trốn thoát khỏi sự truy sát của rất nhiều cao thủ Nhị phẩm, còn thoát khỏi cả một đạo quân Thái tử an bài bao vây quanh phủ Giang Lăng.
Quan trọng nhất chính là, hắn một mình giết ra khỏi vòng vây, không chết!
Mẹ khiếp!
Ngươi đúng thật là một tên Ngũ phẩm sao?
Mẹ nó cao thủ Nhất phẩm cũng chưa chắc đã có trải nghiệm phong phú thế này.
Giờ đây Lưu huyện lệnh vừa kinh hãi, vừa run sợ.
Thái Tử đã hoàn toàn trở mặt với La gia, La gia có làm phản hay không?
Nếu La gia tạo phản, huyện An Bình nơi La Hồng ở tuyệt đối sẽ trở thành mắt bão, đến lúc đó, ông ta là một mệnh quan triều đình Đại Hạ nền đi nơi nào......
Nghĩ thôi cũng đã thấy mệt.
Lưu huyện lệnh cảm giác thật khó khăn.
Ông ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, không trêu chọc ai, gì cũng chưa làm, nhưng hình như có rất nhiều người muốn giết ông ta.
Ông ta có cảm giác ánh mắt của mỗi tên hắc kỵ nhìn mình đều tràn đầy sự nóng lòng muốn thử, như có thể sẽ rút đao ra chém ông ta bất kì lúc nào.
Bây giờ, huyện An Bình bị năm nghìn hắc kỵ khống chế, Lưu huyện lệnh cũng không có cách nào, hắn dám phản kháng sao?
Ông ta dám lên tiếng sao?
Đến cái rắm ông ta cũng không dám thả.
Năm nghìn hắc kỵ tàn sát huyện An Bình là chuyện rất dễ dàng.
Bây giờ còn tốt, vẫn còn để cho ông chút thể diện, tuy hắc kỵ hung dữ, nhưng lúc La Hồng chưa trở về cũng không làm điều gì vượt quá giới hạn, nhiều nhất chỉ là tiếp nhận việc phòng thủ huyện An Bình.
Đây là việc Lưu huyện lệnh có thể tiếp thu được, có hắc kỵ phòng thủ thành trì thì việc trị an tại huyện An Bình tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Nhưng, một khi tin tức La gia làm phản truyền đến, việc đầu tiên năm nghìn hắc kỵ làm chính là chém đầu ông ta.
Mẹ khiếp!
Lưu huyện lệnh càng nghĩ càng sợ, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Ông ta là một người thỉnh thoảng sẽ tham món lợi nhỏ, nhưng một huyện lệnh nho nhỏ chưa làm ra tội gì lớn, sao lại bị cuốn vào phong ba bão táp đáng sợ như vậy.
Tiếp theo ông ta nên làm cái gì bây giờ?
Lưu huyện lệnh thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía ba nghìn hắc kỵ giáp sắt dày đặc, sát khí đầy trời của La gia kia.
Triệu Tinh Hà, người cầm đầu như một tên ma thần khiến người ta sợ hãi.
Ông như lang như hổ, uy vũ hùng tráng, sau lại là đại quân hùng hổ, Lưu huyện lệnh vốn đang lo lắng hãi hùng, như nghĩ ra điều gì đó, không khỏi nheo lại mắt.
"Sao?"
"La gia phản đã là sự thật, nghe nói bảy đứa con trai của Trấn Bắc vương bị Thái Tử hại chết năm, một người lại bị điên, quả thực quá thảm, hiện giờ chỉ có độc một đứa cháu còn bị Thái Tử phái đại quân đuổi giết."
"Đã trở mặt, La gia còn không làm phản sao?"
"Nếu ta là La Nhân Đồ, hoặc là Trấn Bắc vương đã sớm rút đao tạo phản"
Trong lòng Lưu huyện lệnh khẽ nói.
Cho nên, ông ta cảm thấy việc La gia phản Đại Hạ nhất định sẽ trở thành hiện thực.
Bị khi dễ đến mức tận cùng tất nhiên sẽ xúc động cắn lại.
"Sau khi La gia tạo phản, ta sẽ trở thành tù nhân, bị bắt vào ngục chịu đủ mọi loại tra tấn, một khi đã như vậy thì không bằng ra tay trước!"
Ánh mắt của Lưu huyện lệnh sánh lên, sáng như sao trên trời.
"Nếu danh chính ngôn thuận đẩy cho Lạc Hồng công tử thượng vị, có lẽ, có thể giữ được một mạng, hơn nữa còn có thể có một đời phú quý!"
Đôi mắt Lưu huyện lệnh sáng rỡ, sáng đến dọa người.
Làm cho mấy người Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính chung quanh đang cùng ông ta nghênh đón La Hồng phải lộ ra vẻ mặt hoảng sợ kinh ngạc.
Có phải tên huyện lệnh này bị dọa đến nỗi mất trí rồi hay không?!