Ụ đất bị bụi mù bao phủ, không có chút động tĩnh nào.
Nhưng mà La Hồng biết, Gia Luật Sách còn chưa chết, vẫn còn sức sống đang cuồn cuộn, thậm chí nguồn sức sống này vẫn đang dần dần trở nên mạnh mẽ.
La Hồng nheo mắt lại.
Giơ tay lên.
Chớp mắt kiếm Địa Giao đã bị hắn điều khiển bay lơ lửng bên người của hắn.
Nhẹ nhàng gõ tay lên Địa Giao kiếm.
"Đi."
La Hồng nói.
Tay áo lay động, thanh Địa Giao kiếm này chợt hóa thành giao long bay vụt ra như thật, khuấy lên cuồng phong cùng kiếm khí khủng bố, giống như một con thanh xà, mạnh mẽ bắn xuống ụ đất bị bụi mù bao phủ kia.
Tiếp tục giết!
Ngay ở trước mặt bao nhiêu hộ đạo giả, giết chết Gia Luật Sách!
Gia Luật Sách xếp hạng thứ ba trên Hoàng bảng, vẫn còn có chút sức mạnh chèn ép, tất nhiên La Hồng phải giết!
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, bụi mù lơ lửng bị thanh xà xé toạc, tách ra hai bên giống như đậu hũ.
Phi kiếm nhanh chóng đâm vào bên trong ụ đất, không thấy hình bóng đâu nữa.
Hồi lâu sau, có cuồng phong rít gào, cuồng phong thét lên giống như cuốn lên ngàn ụ tuyết.
Bụi mù tan hết.
Lộ ra cảnh tượng bên trong ụ đất.
Một bóng người be bét máu thịt dựa vào ụ đất, máu tươi chảy xuôi ào ào.
Hơi thở của Gia Luật Sách đã trở nên cực kỳ yếu ớt.
Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Khắp cơ thể bị kiếm khí chém ra vô số vết thương, càng có kiếm khí giống như rồng chui vào trong kinh mạch của y, đang tàn phá cơ thể của y.
Đây là một thân thể đã gần sắp chết.
Đầu Gia Luật Sách hơi buông thõng xuống, đuôi tóc đều chảy ra máu.
Nhưng mà, một cơ thể đã tan tành gần sắp hỏng như vậy lại có một luồng sức mạnh vô hình bao bọc, ngăn chặn sát ý trong thanh kiếm La Hồng đang điều khiển!
Làm cho cổ kiếm Địa Giao không thể đâm vào dù chỉ nửa tấc!
"Ha..."
Trong miệng Gia Luật Sách phun ra máu tươi, nở nụ cười.
"Hay cho La Hồng, hay cho nhi tử của La Nhân Đồ..."
"Gia Luật Sách ta nhận thua, một cái bẫy chết như vậy mà ngươi lại có thể phá cục, còn có thể hoàn toàn trở mình như thế..."
Gia Luật Sách nói, y rất mệt mỏi, mỗi khi nói một câu cũng giống như đang rút đi sức sống của y.
"Cho dù ngươi dựa vào năng lực cơ duyên, nhưng mà, ta phục..."
"Ta không hận ngươi."
"Kẻ ta hận chính là gã Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn này..."
Gia Luật Sách thở dốc nói.
Nếu không có thuật mượn đường của Hồng Bách Uy, y bị chậm nửa nhịp không thể sử dụng được con át chủ bài, không thể tiến vào thông đạo kịp lúc, vì thể phải chịu một đòn của La Hồng.
Nếu không thì dù y có nhếch nhác nhưng cũng không thê thảm tới mức này, gần như sắp chết.
Vì thế, kẻ y hận không phải là La Hồng, mà là Hồng Bách Uy...
Cái gã đạo sĩ thích hại người này.
Trước khi Cung Hạo chết, dường như cũng hô to tên của Hồng Bách Uy.
Gia Luật Sách ngẩng đầu lên, máu tươi quét qua mí mắt của y, tròng mắt của y nhìn chằm chằm về phía Hồng Bách Uy vẻ mặt ngu đần, cực kỳ nhếch nhác, nở nụ cười lạnh lẽo.
"Hồng Bách Uy... Ngươi... Đợi đó..."
Gia Luật Sách nói.
La Hồng hơi nhíu mày.
"Có liên quan gì tới Hồng đạo trưởng?! Hồng đạo trưởng là người tốt làm chuyện tốt, ngươi có chuyện gì thì cứ tính với ta là được!"
La Hồng nói.
Hồng Bách Uy nghe xong, nước mắt sắp vỡ òa.
Đại ca, ngươi đừng nói sớm như vậy!
Ta với ngươi không cùng một phe đâu!
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương mới từ bí cảnh đi ra cũng liếc mắt nhìn nhau, có hơi ngờ ngợ, gã tiểu đạo sĩ này... Là người giúp đỡ cho lão La? Cùng một phe với bọn họ.
Mà La Hồng vừa nói dứt lời thì bảy mươi hai thanh phi kiếm lơ lửng ở phía đằng sau chợt lóe ra ánh kiếm kinh trời, thi nhau gào thét bắn về phía Gia Luật Sách.
Gia Luật Sách giơ tay lên che miệng lại, trong miệng máu tươi tuôn ra ào ào.
Chớp mắt bảy mươi hai thanh phi kiếm đã ngốn lấy Gia Luật Sách.
Ầm!!!
Một luồng sóng khí khủng bố bạo phát, khí thế mạnh mẽ như cuốn sạch sơn hà, như che trời lấp đất.
Địa Giao kiếm và bảy mươi hai thanh Sát Chấu kiếm cũng lần lượt bị đẩy lùi ra sau.
Thân thể Gia Luật Sách lơ lửng trên không, vết thương trên người cũng thi nhau ngừng chảy máu ra, sức sống bị hao mòn cũng dừng lại.
Trên người Gia Luật Sách bùng nổ ra một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố, khuấy động bốn phía, đôi mắt của y giống như bị dòng máu màu vàng nhuộm đẫm, óng ánh lóa mắt, cực kỳ chói mắt.
"Địa Giao?"
Gia Luật Sách vào lúc này giống như là thiên nhân, trong lúc mở miệng, có lời nói chấn động trời đất vang vọng khắp nơi.
Chỉ thấy Gia Luật Sách giơ tay lên nhẹ nhàng nắm một cái.
Thanh Địa Giao kiếm bị đẩy lùi chợt bắn mạnh bay ra, bị hai ngón tay của Gia Luật Sách kẹp lại.
Những hộ đạo giả xung quanh tỉnh táo lại.
Vốn dĩ bọn họ còn đang buồn thương cho những thiên tài bọn họ bảo vệ đã bị chết thảm, chuẩn bị nổi giận mắng La Hồng.
Nhưng mà vào giây phút này, tinh thần của bọn run lên, sợ hãi nhìn chằm chằm thân thể của Gia Luật Sách.
Hộ đạo giả của Gia Luật Sách lúc này cũng bừng tỉnh, thoát khỏi trạng thái mơ màng vì bộ dạng thê thảm của Gia Luật Sách, giờ phút này gã có chút phẫn nộ, nghĩ mà sợ, cũng rất kích động nhìn về phía Gia Luật Sách.
Phẫn nộ cùng nghĩ mà sợ, là bởi vì thiên kiêu đắc ý nhất của Kim Trướng Vương Đình lại bị La Hồng đánh ra khỏi bí cảnh như đánh chó, lúc gã đang sững sờ thì y đã xém bị giết chết.
Kích động là bởi vì Gia Luật Sách vào giờ phút này... Đã không còn là Gia Luật Sách nữa, mà là người đàn ông kia!
"Gia Luật A Cổ Đóa!"
Viên hạt tử cầm ngân thương, lòng bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi hột, cực kỳ nghiêm túc, nói.
Gia Luật A Cổ Đóa!
Vào giờ phút này, từng hộ đạo giả cũng đều kiêng kỵ và kinh hãi nhìn về phía Gia Luật Sách.
Đây là tinh thần phụ thân của Gia Luật A Cổ Đóa sao?!
Đây cũng là con át chủ bài của Gia Luật Sách, cũng là phương pháp bảo vệ mạng sống!
Chương 230:Mượn một kiếm thăng thành tiên (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬
"Gia Luật A Cổ Đóa, đứng vị trí số một trên Thiên bảng Kim Trướng Vương Đình... Được xưng tụng là người số một dưới Thiên Môn!"
"Người này cực kỳ mạnh, lúc trước, Hóa Long Kiếm hăm hở phấn chấn, được xưng là một kiếm vào Thiên Môn, ở trên Thiên bảng chiến đấu một trận với Gia Luật A Cổ Đóa, thảm bại, kiếm thị bỏ mình, kiếm tâm bị phá... Từ Nhất phẩm đỉnh phong, rơi xuống thành hạ cảnh Nhị phẩm."
"Muốn giết Gia Luật Sách là cực kỳ khó khăn!"
Những hộ đạo giả đứng ở xung quanh cảm nhận được ý chí của Gia Luật A Cổ Đóa đang phủ xuống, đều không dám ra tay đối phó với La Hồng.
Bởi vì Gia Luật A Cổ Đóa có thể sẽ ra tay, nếu như bọn họ nhúng tay vào ngay lúc này.
Sợ là sẽ đắc tội đối phương.
Mặc dù bọn họ cực kỳ muốn quát mắng La Hồng, nhưng giờ phút này La Hồng chính là con mồi của Gia Luật A Cổ Đóa.
"Kiếm của Trần Thiên Huyền, bây giờ lại đánh thắng nhi tử của ta... Thú vị."
Gia Luật Sách với đôi mắt như lưu kim bật ra tiếng cười khe khe.
Sau một khắc, cong ngón tay búng một cái.
Địa Giao kiếm đang bị kẹp lại chợt bắn mạnh về phía La Hồng!
Tốc độ cực nhanh, chỉ là trong chớp mắt, tất cả trong trời đất đều biến mất, chỉ còn sót lại Địa Giao kiếm đang gào thét.
Cho dù chỉ là trong chớp mắt nhẹ nhàng, nhưng một chiêu kiếm này lại giống như thiên lôi cuồn cuộn, sức mạnh cực kỳ to lớn.
La Hồng đứng yên lặng trên lưng thương ưng chỉ cảm thấy ngay giờ phút này vô số sát ý trong thiên địa đều tụ họp về đây lại một lần nữa.
Đôi mắt dưới lớp Mặt Nạ Tà Quân hiện ra mấy phần điên cuồng.
Mạnh!
Quá mạnh mẽ!
Chiêu kiếm này, hắn không thể trốn được!
Cho dù là tốn hết pháp lực của sáu mươi năm cũng chưa chắc có thể trốn thoát.
...
La phủ.
Trần tổng quản ngồi nghiêm bên hồ hoa sen.
Nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hai ngón tay khép lại, bày ra kiếm chỉ.
Từ từ ép xuống.
Địa Giao kiếm đang gào thét chợt đánh tan tất cả kình khí, yên lặng bay lơ lửng trước mặt La Hồng.
...
La Hồng nhìn chằm chằm Địa Giao kiếm đã mất hết khí lực đang lơ lửng trước mặt hắn, dường như trong lòng nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía huyện An Bình.
Viên hạt tử cũng làm như thế, dường như trong lòng cảm nhận được rõ ràng, nhìn về phía La phủ trong huyện An Bình.
Bên trong huyện An Bình có tiếng cười nhàn nhạt bay bổng cất lên.
Giống như một cơn gió nhẹ hiu hiu không gấp không vội.