La Hồng nhíu mày, lần thứ hai lên tiếng.
"Sao lại không có ai thế này? Các ngươi dám đến đoạt kiếm của đại bá La Hồng ta mà lại không có chút can đảm này sao?"
La Hồng nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo vài phần châm chọc.
Đừng nha, hắn còn chưa thoải mái đâu?!
Hắn mới viết hai cái tên trên sách da người thì có thể đạt bao nhiêu tội ác? Còn chưa bằng được sự sung sướng khi thu hoạch tội ác trong Thiên Cơ bí cảnh lúc trước.
La Hồng đã mong đợi đại hội thưởng kiếm lần này từ lâu, nhưng đừng kết thúc đầu voi đuôi chuột như vậy chứ, sẽ làm hắn khó chịu.
Lời La Hồng vừa dứt.
Trong thuyền hoa đã có người ra tay.
Bay vụt ra, hơi thở rung chuyển, là một Ngũ phẩm......
Hửm?
La Hồng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn kiêu ngạo như vậy vậy mà còn có tên Ngũ phẩm đi tìm cái chết?
Tên ngũ phẩm này vừa xuất hiện, tức khắc từng lá từng lá bùa chú đạo môn trôi nổi phóng ra, đây đều là đạo phù, là đạo phù mà không cần phải là tu sĩ đạo môn cũng có thể thúc giục được, giá trị xa xỉ.
"Sau này những người tới khiêu chiến ta, nhớ báo tên mình"
La Hồng nói.
"Nếu không đến chết cũng không được biết tên, đúng là quá thảm"
Tên Ngũ phẩm kia vô cùng ngưng trọng, cắn răng nói: "Chu gia, Chu Thụy."
Sau khi gã báo tên thì đột nhiên kích hoạt từng đạo bùa chú đạo môn.
Oanh!
Bùa chú đó hóa thành lực sĩ mặc phù giáp, bay vút qua mặt hồ, đánh về phía La Hồng.
Bùa chú này, giá cả sang quý, uy lực không hề tầm thường, nhưng La Hồng lại nhíu mày, Linh hoa phù như từng cánh hoa nở rộ, dễ dàng tìm được sợi tơ sinh khí mà Chu Thụy dùng linh khí trời đất để thao túng lực sĩ.
Kiếm vừa xuất ra đã chặt đứt sợi tơ này.
Chỉ trong nháy mắt, Chu Thụy đã mất khả năng kiểm soát sợi tơ, sắc mặt đại biến:
"Không, ta nhận thua!"
Chu Thụy gầm nhẹ, xoay người bay về phía thuyền hoa của Chu gia.
Gã bị phái tới tiêu hao tinh khí thần của La Hồng, gã thật sự không muốn, nhưng Chu gia cho gã một ít bùa chú sang quý cho nên gã định thử một lần.
Mới thử một lần đã lộ ra điểm yếu rõ ràng đến vậy.
La Hồng không nhanh không chậm viết tên Chu Thụy trên quyển số nhỏ.
Ngồi xếp bằng trên mặt hồ như cũ, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.
"Bước lên lôi đài sinh tử của hồ Lạc Thần này, ta và ngươi nhất định phải phân sinh tử, ngươi đánh không lại liền chạy trốn......
Coi sống chết là chuyện đùa sao?"
La Hồng nhàn nhạt nói.
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng gõ vào Thuần Quân kiếm.
Thuần Quân kiếm tức khắc gào thét bay ra, xuyên qua phù lực sĩ đã mất đi khống chế, khiến cho phù lực sĩ hóa thành bùa chú rách, bay xuống mặt hồ.
Một kiếm xé rách tạo nên tiếng nổ lớn.
Áp lực bốn phía bay về phía Chu Thụy "Ta nhận thua!"
Trong ánh mắt Chu Thụy đây sợ hãi, chạy như điên về thuyền hoa của Chu gia.
Bỗng nhiên, gã sởn tóc gáy, bước chân như bị bùn lầy bao trùm, chuyển động trở nên vô cùng khó khăn.
Lại thấy trong bóng dáng gã chiếu rọi trên mặt hồ, có một bàn tay màu đen nắm lấy mắt cá chân gã.
Phụt!
Thuần Quân kiếm xẹt qua.
Trực tiếp chém đứt đầu Chu Thụy, một khối thi thể không có đầu, vô lực ngã vào hồ Lạc Thần, khiến mặt hồ gợn lên từng đợt sóng.
"Định dùng xa luân chiến tiêu hao lực lượng của ta? Phái Ngũ phẩm tới làm gì thế?"
La Hồng cười nhạo.
Tiếng cười này như một cái tát, hung hăng tát vào mặt rất nhiều người.
Trong thuyền hoa của Chu Gia, lại có người vụt ra.
"Báo tên." Thanh âm La Hồng truyền ra.
"Chu gia, Chu Khải"
Người mới tới quát lớn, lần này là Tứ phẩm, hiển nhiên Chu gia cũng đã rõ ràng, muốn dựa vào Ngũ phẩm để tiêu hao lực lượng của La Hồng không quá khả thi, đệ nhị Hoàng bảng, bất khả chiến bại trong cùng cấp không phải chỉ là hư danh.
La Hồng lại cắm đầu vào quyển sách nhỏ, viết tên xuống.
Ngay sau đó, kiếm Sát Châu chen chúc xuất ra hóa thành một ngọn núi kiếm, hình dáng giống như một chiêu đã g iết chết Chu Hải, Côn Luân Kiếm.
Tinh thần của vị Chu Khải này run lên từng đợt, quát lên chói tai, không hề chống cự, trên mặt hồ bay vụt đi, nhanh chóng di chuyển, muốn thông qua tránh né để lôi kéo La Hồng đánh theo kiểu du kích, tiêu hao lực lượng của La Hồng.
La Hồng ngẩng đầu nhìn hắn ta như nhìn một tên ngốc.
Sau đó, Phật hóa trăm tay, Tà Phật giáng thế.
Tà ảnh cũng từ trong bóng dáng Chu Khải thò tay ra, nắm lấy chân hắn ta.
Thân hình Chu Khải cứng lại, sởn tóc gáy, còn chưa hiểu được vì sao đã bị núi kiếm nghiền nát.
Lại chết mất rồi......
Lại bị hạ gục trong nháy mắt.
Máu tinh nồng đậm tràn ngập mặt hồ, không có lấy một mảnh xương.
Nếu nói lần đầu tiên là trùng hợp, vậy thì lần thứ hai chính là thực lực chân chính.
Cho dù không dựa vào ngoại lực, La Hồng cũng dễ dàng trấn áp được thực lực Tứ phẩm, thậm chí có thể giao phong cùng Gia Luật Sách, Sở Thiên Nam, hai vị thiên kiêu Hoàng bảng.
Trái tim băng giá, sợ hãi......
Những điều vốn đã được tính toán tốt, kế hoạch tiêu hao lực lượng của La Hồng lại bắt đầu dao động.
Suy cho cùng, trong kế hoạch của bọn họ, đánh không lại La Hồng sẽ bỏ chạy, mục đích chủ yếu là tiêu hao thực lực của La Hồng.
Kết quả, một khi ra tay sẽ không có cơ hội bỏ chạy từ trong tay La Hồng.
Nếu muối ra tay rồi bỏ chạy ư, không thể, đây hoàn toàn là lấy mạng của mình để bỏ vào.
Rất nhiều tu sĩ trong thuyền hoa trầm mặc.
Chu gia cảm thấy đau khổ vô cùng, Chu gia lúc này chính là......
mất máu nghiêm trọng.!
Trên mặt hồ, La Hồng vẫn ngồi xếp bằng, thậm chí mông cũng không dịch chuyển đi chút nào, cười đến xán lạn.
"Hóa ra cũng chỉ có như vậy, a miêu a cẩu cũng xứng tới tranh kiếm của đại bá ta"
La Hồng cười nhạo.
Bỗng nhiên.
La Hồng nheo mắt lại.
Mặt trời đỏ như lửa chiếu trên mặt hồ, có một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua.
"Quỷ Kiếm Tông, Thôi Khuê"